Tôi bỗng tiếc mình qua hết thanh xuân
Mà tim chưa đủ những lần vụng dại
Hoài dang dở khi ngoảnh đầu nhìn lại
Lắm ngổn ngang nơi vùng nhớ năm nào
Tôi bỗng tiếc mình sau những đớn đau
Nhưng vết thương lòng mãi còn chưa khép
Hạnh phúc dường như là cánh cửa hẹp
Một-tôi-tổn-thương lặng đứng trông chờ
Tôi bỗng tiếc mình đã dứt ngây thơ
Niềm tin hồn nhiên không còn nguyên bản
Miền tâm tư đã hóa ra khô hạn
Đợi một cơn mưa, đợi đến vô cùng
Tôi bỗng tiếc mình không đủ bao dung
Thương lấy chính mình, tận tình tha thứ
Chỉ biết trách hờn, oán than, giận dữ
Quên mất ngoài kia nắng vẫn xanh ngời
Tôi bỗng tiếc mình hoang phế nửa đời...
...
(30/08/19,
viết trên một chuyến xe đêm.)
No comments:
Post a Comment