Monday, October 26, 2015

Lạ. Quen.


(c) artwork by Giuseppe Gerbino

1. Tôi đón sớm ngày tuổi mình bằng những đoạn message từ đôi ba người. Có lạ, có quen. Có đoạn giản đơn khiến tôi vui. Có đoạn lại khiến tôi, đột ngột, cảm thấy chạnh lòng. Dù sao, lý do gì, cũng thành thật ghi ơn.

2. Năm nay tự nhiên muốn khóa wall, chán ngán hết thảy những màu mè hoa mỹ có đôi phần xô bồ. Muốn im lặng ngắm thời gian mình trôi qua thêm một mốc. Muốn, có đôi phần ngờ nghệch, thử nhìn xem giữa hàng trăm liên hệ chốn facebook, ai sẽ để tâm, chịu nhọc công hơn thường ngày gửi tin nhắn qua điện thoại, vào inbox.

Phép thử nào cũng có bất ngờ. Như việc tôi được nhận lời chúc từ những nối kết ngỡ đã mù xa. Hay từ một vài khuôn mặt mà tôi vẫn xem như “người lạ” trong vòng giao tiếp xã hội của mình. Trong khi, có vài gần gũi thì trao tặng mấy ký tự nhạt thếch, đại loại kiểu Happy birthday!.

Giả vờ câu nệ, nhưng xét cho cùng, mọi thứ đều vô nghĩa. Mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội thì nói được điều gì?

3. Nhưng cũng lắm lúc, mấy câu chữ vỏn vẹn trên mạng xã hội đủ cứu vớt một ngày buồn, một đêm tuyệt vọng, hay xoa dịu những khoảnh khắc mà cơn yếu đuối muốn vùng lên tạo phản. Ngược đời là, hiệu quả diệu kỳ ấy đôi khi lại do những người chúng ta dán nhãn Lạ ban cho. Có lẽ, vì Lạ mà không cần đắn đo. Vì Lạ, nên càng dễ trút lòng, mở ra những cánh cửa từng luôn ngần ngại với những Thân Quen.

Giống buổi khuya nào đó, một Người Lạ ghé ngang, không hẹn trước mà dốc cạn tâm tư cùng nhau. Mỗi kẻ một niềm riêng, phơi bày không gượng gạo. Đơn thuần tìm được nơi san sẻ, tựa chiếc bè giữa biển mông mênh mà hai thân phận dạt trôi tình cờ bắt gặp. Rồi cứ thế mà nương vào, mà sống sót. Dẫu thực tế có thể chỉ là mấy canh giờ không-vui-không-buồn.

4. “Người lạ vậy chứ chưa bao giờ bỏ mình đi, vì họ chưa từng tới.”

Đứa bạn thân viết vậy. Mình cũng tin. Bởi, trong những cơn mơ khắc khoải muộn sầu, vô số lần bản thân đã từng ước ao: Giá mà được đến một nơi chốn lạ xa, gặp gỡ những con người xa lạ. Chỉ để một lần bước giao nhau. Chỉ để một lần hiến mình cho Ngay Tại Đây, Ngay Lúc Này với không cưỡng cầu, không ràng buộc. Có thể trắng đêm bên chai Jack Daniel's không pha lạnh trơ hơi gió, vài điếu Marlboro Lights nhẹ tựa khói mà đậm mùi ủi an, hay chìm đắm vào những đam mê phù phiếm chẳng tha thiết bất cứ điều gì...

5. Người Lạ không dễ thành Người Quen, nhưng Người Quen lại rất dễ trở thành xa lạ. Thời gian cách biệt, không gian chia cắt đã đành. Đằng này, mấy phen ngược lối, mấy bận ngược lòng, một chốc thiếu can đảm, một chốc thừa hoài nghi, thế là Quen hóa ra Lạ. Thế là, một phần đời ngỡ như máu thịt cũng hóa tàn tro.

Không phải nhân tình bạc bẽo, chẳng qua duyên phận mỏng manh. Buông tay, lạc mất. Ngoảnh lại, nghìn trùng. Dấu yêu mùa cũ giờ chỉ là somebody that I used to know.

6. Ngẫm kỹ, Lạ - Quen vốn dĩ cũng mơ hồ. Nhưng, tổn thương từ kẻ lạ người quen lại có thật. Rất thật.

...


Tuesday, October 20, 2015

Bi khúc


ngày tháng xám nỗi buồn ứ đọng 
ngược dòng nhớ cũ tìm vui 
đầu ngọn sóng in từng dấu mộng 
mờ phai thoáng sắc ngậm ngùi... 

người cúi đầu hát bài thơ muộn 
vườn xưa con nắng còn ươm 
nhành hoa thuở thiếu thời đã rụng 
kẻ xa có tiếc nghê thường? 

bàn tay khép giữ vừa nước mắt 
soi gương bóng vỡ tan hình 
vùi thây trong bể đời khuất lấp 
trăm năm ai tiếc thương mình? 

 những cơn mê ùa về vỗ cánh 
đập từng tràng nhịp tim côi 
rồi bay lên thành vùng mưa trắng 
câu kinh từ tạ không lời.

...

[Saigon,
những ngày lòng mãi chưa yên.]


Monday, October 12, 2015

Ai sẽ cùng ta?


ai sẽ cùng ta xuống phố đêm nay
ném muộn phiền sau vai, mở lòng đón ánh sáng
vùi mình trong lạ xa, ngủ yên bên gối tạm
bỏ mặc hết thảy buồn vui?

ai sẽ cùng ta cạn ly ngậm ngùi
đốt mòn tim đau theo từng làn khói thuốc
một lần vờ quên tất cả những ràng buộc
thử sống như chưa bắt đầu?

ai sẽ cùng ta dưới bóng đèn màu
luân vũ cơn say dìu nhau vào hư ảo
thỏa thích khóc cười chẳng cần phải gượng gạo
chẳng cần tha thiết ngày mai?

ai sẽ cùng ta, ta sẽ cùng ai
khi vốn đêm thật dài, chiêm bao lại rất ngắn
ồn ào đến mấy rồi cũng chỉ còn im lặng
bụi tro hoang phế rã rời?

...

* gợi cảm hứng từ Downtown - Petula Clark [trích từ AHS: Hotel - episode 1]

Sunday, October 4, 2015

Tháng Mười không có hoa vàng


Tháng Mười. Ba Mươi.

Tháng Mười từ tốn bước đến, sau tháng Chín quá dài những mông lung. Tháng Mười, tháng của mình, nhưng lại chẳng hề thiết tha. Nhìn ra xung quanh, nhìn sâu bên trong, chỉ toàn bắt gặp chán chường, mỏi mệt. Đôi lúc là những tị hiềm rẻ rúng. 

Lại một năm sắp tàn. Bao nhiêu mong mỏi giả định mãi vẫn là giả định. Bao nhiêu dự tính cũng không có can đảm thực thi. Chỉ biết thả mình, buông xuôi, trôi theo bề bộn. Cố ủi an là mình vẫn sống. Dẫu quá nhiều khi, bất giác, ngỡ như đời thừa

Tháng Mười, nếu cố chấp tính tròn tháng tròn ngày, thì chẳng bao lâu nữa, mình sẽ Ba Mươi. Tam thập nhi lập, ê chề thay, vẫn là kẻ đơn côi. Dù ngụy biện độc-thân-sung-sướng, đôi khi, vẫn thấy tủi phận. Thấy thương, thấy chán chính mình. Hơn hết, dù không muốn thừa nhận, là cảm giác hổ thẹn, với mẹ cha, với cả những liên hệ thân gần. 

Ba Mươi, thỉnh thoảng, vẫn muốn trốn vào một cuộc đời khác. Dẫu biết, ảo vọng thoát ly vốn chỉ dành cho những kẻ nhu nhược và yếu hèn. 

...

Những Người Đàn Ông Không Có Đàn Bà.

Là tập truyện ngắn mới nhất của Haruki Murakami, khiến mình phải đặt mua chỉ vì cái tựa đề. Là quyển sách đầu tiên, sau không biết bao nhiêu lâu từ bỏ thói quen, mình đã tìm lại được cảm giác lần giở từng trang sực mùi giấy mới. 

Trúc trắc, nhưng bình thản. Dửng dưng, mà chạm sâu. Khi Haruki không siêu thực vẫn thật đáng sợ! Bởi, ta sẽ không tài nào đoán được điều gì đang đợi mình đằng sau những mẩu truyện thành thị rời rạc, ngỡ như vô nghĩa, được kể bằng giọng điệu dông dài, sa đà chi tiết. Có thể là không-có-gì. Có thể là có-rất-nhiều. Nhưng, đôi khi, không-có-gì cũng là có-rất-nhiều, và ngược lại. 

Biết ơn, vì nhờ cuốn này, biết mình vẫn còn có thể đọc sách, đúng nghĩa. 

Một trích đoạn muốn lưu lại:

" - Tại sao anh Kafuku lại trở thành diễn viên? 

(...)

- ...Khi diễn, tôi có thể trở thành một con người khác. Diễn xong, tôi lại trở về là tôi. Điều đó khiến tôi thấy vui.

- Anh vui vì có thể trở thành người khác à?

- Trong trường hợp biết rằng có thể trở lại là mình.

- Đã bao giờ anh thấy không muốn trở lại là mình chưa? 

(...)

- Đâu còn nơi nào khác để trở lại."

...

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh.

Đi xem Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, "thấy" cả một miền ấu thơ trong đó.

Phim không xuất sắc như bao lời ngợi ca, nhưng quả thật, có lẽ, với những 8x đời đầu như mình, nó vừa vặn chạm được trái tim. Dẫu chỉ cái chạm rất khẽ, mà đáng giá. Đáng giá, bởi nó là giấc mơ trong veo tuổi nhỏ được hiện thực hóa trên màn ảnh bằng những thước phim đẹp, thơ và mông mênh xúc cảm. Giấc mơ khiến ta bật khóc, vì thương, khi gặp lại. Giấc mơ vốn bị lãng quên. 

Bước ra khỏi rạp, còn sót lại, chẳng hiểu sao, là nỗi buồn. 

Những gì đã qua, có mong cầu đến bạc lòng, chỉ là một thoáng hồi ức. Níu được chút dư hương bảng lảng, rồi cũng tan mãi thành phôi pha. Tuổi thơ, năm tháng thanh xuân, những người đi ngang đời ta, tất thảy đều không thể khác. 

Chợt nhớ về những mất mát gần đây. Chợt nghĩ về những mất mát mai này. 

...


(*) hình là ba thiên thần nhỏ tuyệt vời của bộ phim Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
Tường (Trọng Khang), Thiều (Thịnh Vinh), Mận (Thanh Mỹ).