* for F.
for Strangers.
Có lẽ, mọi thứ bắt đầu từ một cơn say
Từ đêm trắng nơi thành phố xa lạ
Từ ly vang đỏ, tựa máu, của đôi linh hồn đã
không hẹn trước mà cuộn chảy vào nhau.
Bắt đầu từ lúc mọi khuôn khổ, buộc ràng bị vứt lại phía sau
chỉ để được một chốc đưa nhau về trong im lặng.
Từ nụ hôn vội vàng còn thoảng hương rượu đắng,
Từ cái ôm siết rất chặt ngỡ chạm đến sâu lòng...
Hai mảnh vỡ tình cờ ghép lại thành Một, rồi trở về Không
Có lẽ, chúng ta đã có thể kết thúc như thế.
Có lẽ, mỗi người sẽ lại trôi tiếp dòng đời riêng vốn dĩ...
Nhưng, duyên phận luôn là kẻ thích trêu đùa!
Mọi thứ, lần nữa bắt đầu, từ một buổi trưa
Gặp lại nhau giữa một thành phố khác
Và đột ngột nhận ra: thời gian chưa từng làm phai nhạt
màu vang đỏ, dấu môi êm, đêm trắng hôm nào...
Đột ngột nhận ra sự bất thường đang lớn trong nhau
và dự cảm đớn đau về những vết cắt
trong trái tim mỗi người - cho dù can đảm đối mặt,
hay giả vờ như hết thảy chỉ là thoáng si cuồng.
Nếu đã biết trước kết cục u buồn,
sao chúng ta không tạm biệt nhau, rồi rẽ về hai hướng?
Sao phải lần nữa đưa nhau về trong gắng gượng
cố đưa tay giữ yên ngực trái mình?
Sao phải day dứt nghĩ suy về một bóng hình
biết là ảo ảnh, là chiêm bao phi thực?
Sao phải lần nữa tìm nhau ở nơi bắt đầu, để rồi kết thúc
mà không tài nào có thể xem như mọi thứ chưa từng...?
Có lẽ, cuộc đời này, điều gì cũng có điểm dừng?!
Chỉ là, với người này - ở cuối đường, còn người kia - ngay vừa cất bước.
Nhân sinh mỏng manh, Mất đôi khi là Được
Sai đôi khi lại Đúng, mà Đúng - Sai cũng chẳng có nghĩa lý nào!
Có lẽ, đơn giản chúng ta không thuộc về nhau
trong kiếp sống này, ngay bây giờ, và mãi mãi.
Chỉ là hai kẻ không duyên, một khắc chạm tay, rồi xa ngái
Nhưng, sẽ luôn biết ơn những ngắn ngủi đã từng...
...
No comments:
Post a Comment