Monday, June 23, 2014

Những ngày mưa tháng Sáu


1. Mấy hôm trước được về nhà, hiếm hoi hai ngày phép sau một đoạn dài tối mặt với công việc. Về nhà, chỉ hai từ đơn giản ấy, nghe thôi, đã thấy an lòng. Nên, những ngày được về nhà, mọi lo toan sầu muộn chốn này dường như bị bỏ lại hết, chẳng còn gì, ngay sau khi bước chân qua cánh cửa rào khép kín nhưng luôn biết rằng phía sau nó là bao dung rộng mở. 

Chỉ duy một điều buồn, là sự tàn nhẫn của thời gian. Có mấy tháng đâu mà dường như mẹ cha già hơn trước. Biết là sinh lão bệnh tử, biết là quy luật cuộc đời, nhưng, sao có thể không chạnh lòng?! Thì, cả mẹ lẫn cha đều đã vào buổi chiều tà bóng ngả đời người. Đã đến quãng, nghĩ về sau cuối trở thành lẽ tự nhiên... 

Càng thương, càng nghĩ, càng chỉ muốn mặc kệ tất cả, "về yên dưới mái nhà", ở mãi bên cạnh cha mẹ cho đến khi không còn có thể. Nhưng, rồi cũng chính mình, để mặc sự ích kỷ lấn lướt và tự ngụy biện: Phải đi xa theo nẻo mưu sinh, mới có thể chăm lo cho bản thân và gia đình tốt nhất. Đành vậy, nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi... 

...

2. Vẫn đang ở trong những ngày lười hò hẹn. Nhưng, đôi khi, có lẽ do thèm cảm giác được cùng ai đó chia sẻ thời gian, nên cũng lôi kéo vài người mua sắm, ăn uống, xem phim... Cũng chỉ dám đánh tiếng với những cô đơn như mình, vì, vốn ko thích và sợ làm phiền kẻ khác. 

Rồi một ngày kia bị hủy hẹn, chuyện lẽ ra cũng bình thường, không có gì đáng nói, nhất là trong nhịp sống bề bộn và khó lường này. Thế nhưng, chẳng hiểu sao, chắc do tâm tính vốn luôn phức tạp và bất thường, đột nhiên giật mình thấy tủi thân ghê gớm. Đột nhiên nhận ra, không nên tự đánh giá vị trí bản thân quá cao trong lòng người khác. Và thực tế là, với một kẻ cô đơn thì lấy đâu ra sự quan tâm ưu tiên chỉ dành riêng cho mình? - Chỉ vậy thôi, mà buồn. Gần hết một buổi chiều cuối tuần. Đa cảm, vốn là tự chuốc khổ vào thân. 

...

3. Vẫn có thói quen, lâu thật lâu, sẽ lại tìm đọc những bài blog cũ, hoặc kéo timeline của facebook về một đoạn thời gian ngẫu nhiên nào đó, và xem lại mình của ngày tháng ấy. Xem, hồi ức, để nhận ra, có nhiều thứ đã trôi nhanh và trôi xa đến mức nghiệt ngã. Dù là vui, hay buồn. Là hạnh phúc, hay sầu bi. Cũng đều đã qua hết thảy. 

Thỉnh thoảng, giữa lúc đó, có khi sẽ bất chợt bắt gặp những nỗi niềm cũ kỹ. Nay đã tàn tro, nhưng nhìn lại, vẫn không khỏi man mác trong lòng. 

...

4. Saigon đã đi sâu vào mưa. Những ngày ẩm ướt, lạnh, và tô đậm nỗi đơn côi. Công việc cuốn mình theo, ngày nối ngày, tuần nối tuần... nhưng vẫn không thể nào lấp kín, ở đó, sâu bên trong, cái khoảng trống mông mênh chỉ biết luôn tự mị rằng hãy tin vào thứ gọi là duyên phận, và hạnh phúc thực sự sẽ đến sau những đợi chờ. 

Tháng ngày vào mưa, lòng người cũng vào mưa. Chính quãng này trong năm luôn là thời điểm tuyệt vời cho những cơn tự ngược ùa nhau kéo về, trong đêm tối, trong buổi chiều xám, trong ban mai lười thức giấc, trong cả những trưa uể oải thèm hơi ấm có thể chỉ tỏa ra từ message của ai đó một người. Không phải vô cớ mà người ta luôn xem mùa mưa là khoảng thời gian xen lẫn cả tồi tệ và dịu dàng. 

Nhưng, dù là tồi tệ, hay dịu dàng, cũng đều không thể chống trả được. Vì mưa khiến con người yếu đuối hơn chăng?

...

5. Một bữa nọ, trong cuộc chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp đã bắt đầu thân quen, giữa hàng loạt chủ đề không đầu không cuối, chẳng biết ai, vô tình, lại nhắc đến mùi hương. Những mùi hương yêu chuộng của mỗi người. Những mùi hương riêng biệt không nhầm lẫn, có được do sự kết hợp đầy ảo diệu giữa loại hương liệu nhân tạo nào đó (nước hoa, sữa tắm, dầu gội, dưỡng thể...) và chính thứ mùi đặc trưng của cơ thể người. Và, nhắc cả về những mùi hương trong trí nhớ. Dĩ nhiên, với một kẻ, đã từng và luôn thừa nhận ký ức khứu giác vô cùng mạnh mẽ như mình, không tránh khỏi tái hiện những mùi hương cũ ở trong đầu. Những câu chuyện cũ cũng theo về...

Marc Levy, quả thật, viết không sai.

"Anh có biết là ký ức khứu giác là loại ký ức duy nhất không bao giờ phai tàn không? Khuôn mặt của những người ta yêu thương nhất rồi cũng nhòa dần theo thời gian, những giọng nói cũng phai mờ, nhưng mùi hương thì không bao giờ."

...

6. Những ngày mưa tháng Sáu, không biết vì sao, cứ nhẩm đi nhẩm lại câu này: "Thế giới này mặc kệ là ai rời bỏ ai, ngày vẫn nối tiếp ngày."

...


* gom phức cảm, cố viết ra và trút hết vào một entry, cũng tựa như bức hình ở trên cùng, là rót mưa vào tách, để nhâm nhi một mình... 


Saturday, June 14, 2014

tháng ngày vào mưa


* Saigon, những ngày mưa êm, 
gợi nhớ đôi điều ngỡ quên...

Sài Gòn vào mưa 
hàng cây ướt lá 
trôi giữa cô đơn 
đường quen thành lạ 

tháng ngày vào mưa 
mùa đi theo gió 
tuổi buồn như mây 
giăng đầy ngõ nhỏ

lòng người vào mưa 
sầu loang vai áo 
vạt tóc thơm xưa 
giờ là mộng ảo 

từng dòng ký ức 
đổ về trong nhau 
hòa thành biển nhớ 
xanh xanh một màu 

giữa ngày tháng ướt 
giữa Sài Gòn mưa 
lòng người bỗng chốc
ngọn cỏ, gió đùa 

... 


Thursday, June 12, 2014

Là không thể nào


...

người mười năm trước 
người mười năm sau 
thời gian trở lại 
là không thể nào 

chỉ như gió thoảng 
chỉ như mưa rào 
chuyện mười năm cũ 
chỉ là chiêm bao

trùng phùng để thấy
an yên phận người
còn ta cũng đã
phần ba quãng đời

người mười năm trước 
người mười năm sau 
thời gian trở lại 
là không thể nào...

...

[12/06/2014, 
cố tìm, rồi cũng thấy. 
nhưng, chỉ là thấy, vậy thôi!]


Thursday, June 5, 2014

Me and my broken heart


(c) photo by Tatyana Tomsickova

Đang ở giữa những ngày quay cuồng. Hôm nào sớm nhất cũng 8 pm mới về đến nhà, đa số bước ra cửa công ty đã là hơn 9 pm. Những cung đường quen, trong những ngày này, lại thấy dường như dài hơn một chút. Khi mà biết rằng, đón đợi mình sau mười mấy phút cuốn cùng gió đêm, đèn đường và dòng xe xa lạ, sẽ chỉ là căn phòng quạnh quẽ. Sẽ chỉ là cái bóng của chính mình. 

Lẽ ra trong nhịp điệu công việc điên rồ, trí não cạn sạch sau mỗi ngày dài hơn 8 tiếng ở văn phòng, cơ thể rệu rã và đình công, đầu óc sẽ cần ngơi nghỉ và không tài nào nhen nhóm nổi dù chỉ một tia suy nghĩ mỏng mảnh. Ấy thế mà ngược lại, trên đường về, trong bóng đêm trước khi buộc mình phải ngủ sớm để mai lại tiếp tục vật vã, và ngay cả trong mấy cơn mơ chập choạng, những phức cảm rối bời lại cứ hiển hiện rõ rệt, đan cài thành tấm lưới ảo não phủ lên tâm trí. Càng thấy sự cô đơn đáng sợ đến vô cùng. Không muốn ủy mị, nhưng chẳng thể nào khác. 

"All I need's a little love in my life 
All I need's a little love in the dark 
A little but I'm hoping it might kick start 
me and my broken heart...

Đôi khi chỉ một chút, a little, như vậy thôi mà cả đời chẳng thấy. 
Có phải vậy không? 

 ... 

* tựa đề và đoạn lyrics trích dẫn đều từ bài hát của  Rixton.


Monday, June 2, 2014

Con người rất kỳ lạ


(c) photo by Caras Ionut

Con người rất kỳ lạ. Có thể dễ dàng cảm nhận niềm vui như con nắng mùa hạ loang ra trong lòng, chỉ với một ly espresso sữa đá "miễn phí" đầu ngày. Nhưng, cũng sẽ thấy cô đơn đến tuyệt vọng, chỉ vì buổi chiều xám trời muốn đi xem bộ phim ưa thích, mà nhìn hết friendlist chẳng biết rủ ai đi cùng. 

.

Con người rất kỳ lạ. Những khi quay cuồng vì công việc thì ao ước có được một ngày tự do, thảnh thơi ngơi nghỉ, không bị project này hay task nọ đè nén. Đến lúc thong dong không bị bất kỳ thứ gì ràng buộc, lại cảm thấy thời gian sao mà lê thê vô dụng, và lại... "giá như có việc nào đó để làm". 

.

Con người rất kỳ lạ. Dốc lòng theo đuổi hình bóng xa ngoài tầm với, chấp nhận hết thảy khổ lụy, đớn đau - dù không ít lần oán than sao ai kia nỡ phũ phàng không ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng, cũng chính bản thân là kẻ mải mê chạy theo những thứ không-thuộc-về, mà chẳng mảy may bận tâm đến người luôn lặng lẽ cạnh bên và đợi chờ. 

.

Con người rất kỳ lạ. Nắm giữ duyên phận trong tay thì cảm thấy mọi thứ thật hiển nhiên, và dường như sự gắn kết đó sẽ là mãi mãi. Nhưng khi duyên đã tàn nợ đã dứt thì lại ray rứt tiếc nuối, và hờn trách từ cao xanh cho đến cả lòng người. 

... 

Con người rất kỳ lạ. Kỳ lạ nhất là con người không bao giờ ý thức được điều đó. 

Không bao giờ ý thức được rằng mọi thứ, thực ra, xét đến cùng, cũng đều tùy thuộc vào lựa chọn của con người. 

... 

* nghĩ nhảm, viết lung tung, cho ngày đầu tuần mệt mỏi, và đầu tháng với nhiều câu chuyện không biết nên vui hay buồn.