Wednesday, August 28, 2013

Biết giữ gì lại bây giờ


Biết giữ gì lại bây giờ?
Ngọn gió thời gian thổi hôm qua thành khói,
Cố một lời thương sau cuối
Cũng đâu kịp đưa nhau về trong buổi chiều tàn?

Trái tim mỗi người - những thành quách tan hoang
Bạt ngàn niềm đau lùa qua réo rắt,
Bài hát hiện tại chỉ ngày mai sẽ hóa ra hồi ức,
Biết giữ gì lại bây giờ?

Hay chọn giữ lại cho mình những câu thơ
Cất giấu mấy điều vẩn vơ, không đầu, không cuối...
Những thứ vô nghĩa - sẽ không bao giờ tạo thành tiếc nuối
Nếu có lỡ phôi pha?

Và chắc không nên giữ lại những đóa hoa?
Ai đã trao ai, bây giờ héo úa
Mỗi cánh hoa rơi còn nặng lòng lời hứa
Sẽ không phai nhạt, dù cho...

Hay xin giữ lại từng vạt nắng thơm tho
Nhảy múa trên vai trưa hè hôm ấy?
Giữ tiếng nói thưa, câu chào vụng dại
Cái thuở ban đầu?

Có lẽ không cần giữ lại mùa Ngâu,
Bởi kỷ niệm đã dư những vùng mây xám.
Thêm một cơn mưa sẽ thừa ảm đạm
Khiến ta không dễ tìm quên...

Nhưng vốn dĩ cuộc đời thường trống rỗng, buồn tênh
Có giữ lại bây giờ, đến sau cùng cũng là vô ích.
Thương nhớ chìm trôi giữa dòng tịch mịch
Mấy ai còn thiết tha?

Bất kể điều gì của hôm nay cũng sẽ trở thành hôm qua
Và gió thời gian sẽ thổi tan thành khói...
Không còn hy vọng, không còn mong mỏi
Biết giữ gì lại bây giờ?

...

Thursday, August 22, 2013

Chàng trai Hoa Hồng Trắng



Chàng trai Hoa Hồng Trắng
Trời sinh tính thâm trầm
Thích những điều giản dị
Làm bạn với gió, trăng

Chàng mê tình ca nhẹ
Thích xem truyện, phim buồn
Nên cuộc đời - có lẽ
Vận vào chút thê lương

Hai bảy mùa gió thổi
Cũng đôi lần muốn yêu
Nhưng, chắc Duyên chưa tới
Chàng chẳng dám mơ nhiều

Hai bảy mùa mưa nắng
Chàng lẻ loi đi về
Tìm tiếng cười trong những
Ly rượu buồn tái tê

Hai bảy mùa ngơ ngẩn
Làm bạn với tim mình
Dẫu sầu đau mấy bận
Vẫn giữ vẹn lòng tin

Chàng tin vào nhân - quả
Gieo hạt lành thiện tâm
Sẽ được mùa viên mãn
Ai cũng có phúc phần

Chàng tin mình sống đủ
Chân ái và bao dung
Chắc trời đâu nỡ phụ
cho trái tim khốn cùng?

Rồi đây mùa hai tám
Sẽ tròn thôi, ước mơ
Bàn tay rồi hết lẻ
Hạnh phúc sẽ vô bờ...

Chàng trai Hoa Hồng Trắng
Sống với lòng ngây ngô
Mặc miệng đời ca thán
"Ồ kia, một kẻ rồ!"

...

quà sinh nhật cho BKD
(nhưng ngẫm ra, có mấy đoạn cũng chẳng khác nào viết riêng cho mình?!)



Sunday, August 11, 2013

Mưa đi qua để lại


Ngõ chiều loang loáng nước
Mưa đi ngang qua nhà
Rơi một vùng tiếc nhớ
Thơ ấu nào đã xa...

Những ngày nay đã cũ
Nhưng ngỡ vừa hôm qua
Vòng xe hồn nhiên phố
Nghêu ngao trong mưa nhòa...

Thuở nụ cười còn thật
Như vòm cây lá đưa
Cái chạm tay cũng ngại
Ấp úng mãi câu thừa

Thuở mưa thì mong nắng
Có nắng lại mong mưa
Như nhớ nhung vụng dại
Biết nói sao cho vừa?

Thuở nỗi buồn đi vắng
Ngày tháng tựa câu đùa
Lòng tinh khôi giấy trắng
Chẳng thiết gì hơn thua

Thuở mơ dài đến mấy
Cũng giấc lành trẻ con
Có chút tình mới chớm
Mềm hơn kẹo bông gòn...

Thuở chỉ cần hiện tại
Biết đâu là mai sau
Cũng không màng quá khứ
Trái tim cứ xanh màu

Thuở chưa kịp ý thức
Thế nào là biệt ly?
Ngày hôm nay rồi sẽ
Biến tan, chẳng còn gì!

Thuở chẳng bao giờ nghĩ:
Đâu đó đến một ngày
Tất cả thành ký ức
Tất cả thành phôi phai...

...

Ngõ chiều loang loáng nước
Mưa đi ngang qua nhà
Thấy mình hóa kẻ ngốc
Đong từng giọt xót xa...

...

[Nhà, một chiều mưa lê thê, 11/08/2103]


Monday, August 5, 2013

All good things come to an end


"The way to love anything is to realize that it may be lost." [Gilbert K. Chesterton]

...

Khi người ta biết lòng mình cần giữ
cũng là khi thứ ấy sắp xa rời.

Có phải bởi những gì tốt đẹp nhất
luôn luôn có giới hạn ở trong đời?

Phải sau hết những lần mất mát
mới biết thương lúc nắm giữa tay mình.
Người còn đó, câu thương nào cũng nhạt
Biệt ly rồi, nước mắt vỡ... lặng thinh...

Cơn mưa rớt cũng sẽ thành ký ức
nếu hôm nay ai đó đón nhau về;
Gieo vừa đủ một hạt mầm thương nhớ
dẫu mai này, chỉ trổ nhánh tái tê.

Những nhỏ nhoi của bây giờ - hiện tại
sẽ hóa lớn lao, đâu đó một ngày...
Giống kỷ niệm, ai cũng vờ: Quá khứ!
Nhưng tận bây giờ tiếc nuối chưa phai?

Nên, đừng để khi lòng mình muốn giữ
đã là khi thứ ấy sắp xa rời.

Bởi, tất cả những gì tốt đẹp nhất
luôn luôn có giới hạn ở trong đời.

Và, cuộc sống vốn không gì mãi mãi
đặc biệt nhất, là duyên phận con người.

...

[SG, 05/08/13]