1. Gần nửa tháng nay đã tự mình nấu ăn trở lại, thấy nhiều tác dụng tích cực đáng ghi nhận. Không chỉ, hiển nhiên, là mỗi ngày có bữa ăn vừa miệng, đỡ quanh quẩn với điệp khúc "Trưa/tối nay ăn gì?", mà còn giúp xua hết những suy nghĩ vơ vẩn mỗi chiều khi chạy xe về từ công ty - vì mối bận tâm duy nhất lúc ấy sẽ đơn giản chỉ là chọn món gì để nấu cho hôm sau. Kéo theo đó là schedule lành mạnh đáng ngạc nhiên: Làm xong trên đường về sẽ ghé ngang Coop Food, về đến nhà thì ăn tối rồi dọn dẹp, chuẩn bị đồ nấu cho sáng hôm sau, lướt net một chút, coi một số TV Show/Series, tối ngủ sớm hơn trước nay (cố trễ nhất là 12h30), sáng dậy sớm để nấu nướng, tắm rửa rồi đi làm. Cứ thế. Thấy đời cũng ổn, bình đạm ngày nối ngày.
2. Bắt đầu từ tuần rồi, thứ Bảy phải làm overtime, nhưng cũng không có gì đáng phàn nàn. Lên công ty vào cuối tuần có cái thú vị riêng, không gian làm việc thoáng hơn, tâm lý làm việc cũng thoải mái hơn. Mọi người cũng vui với nhau nhiều hơn, dù thường ngày đã là không ít. Xong việc có thể kêu gọi người này, mời mọc người kia cùng đi ăn món gì đó là lạ ngon ngon, hay xem một bộ phim dễ thương nào đó ngoài rạp. Cứ thế. Thấy công việc mình đang có và đồng nghiệp mình đang quen biết là một duyên May, nên cũng tự biết Đủ. Lòng sân si vơi hẳn, dù cái nóng tháng Tư trêu ngươi mỗi ngày.
3. Nhắc về phim, tuần trước mới được xem The Croods, một bộ phim hoạt hình hơn cả tuyệt vời - đối với riêng mình. Cười, khóc, hồi hộp, lắng lòng - gần như đủ mọi cung bậc cảm xúc đều được tìm thấy trong hơn 90 phút phim. Hơn hết, bỗng dưng thấy càng yêu gia đình, thấy yêu những gì mình đang có. Và, tự nhắc bản thân: phải dám rời bỏ "hang động" của mình mới có thể đi được xa hơn. Xem xong lại tự hỏi: Sao người ta có thể làm ra một bộ phim hay như thế?
4. Vẫn chưa đọc sách trở lại, nhưng thỉnh thoảng cũng xem vài câu chuyện nho nhỏ vơ vẩn trên mạng. Như bao lần, có những câu chuyện kiểu xem-rồi-thôi, nhưng cũng có những câu chuyện cứ đọng hoài nơi tâm trí, khiến mình trôi mãi từ cảm giác mông lung này đến cảm giác tiếc nuối kia. Lẫn lộn. Có cả khi, xem chuyện vui mà lòng ngậm ngùi. Thì, chắc do trông người lại ngẫm đến ta.
5. Đi chụp hình cưới với bạn, lúc đầu cũng hơi phân vân và tiếc một ngày Chủ Nhật không được nằm vùi trong khoảng riêng tư như thường lệ, nhưng cuối cùng, lại không thấy phí hoài. Thấy nụ cười thỏa nguyện của bạn, ánh mắt ngời sáng mỗi khi nhìn về phía người đồng hành tương lai, mình thực sự mừng, mong và tin bạn sẽ hạnh phúc.
6. Chuyến hành trình tháng Ba - đến với một Đà Nẵng văn minh và hiền hòa, một Hội An trầm tịch và an yên - vẫn còn dư vị, thế nhưng, bàn chân đã lại muốn Đi. Tuy nhiên, tâm thế bây giờ không phải do chán ngán bối cảnh thường nhật, mà đơn giản là muốn có thêm cho mình những trải nghiệm - chỉ ở một vùng đất nào khác, lạ xa, không thân thuộc, mới có thể có được. Có nên xách ba lô lên và đi vào đợt nghỉ lễ tới đây? Và, ai sẽ đi cùng ta?
...
* hình chụp ở Gabi Coffee, nhân dịp chụp ảnh cưới với bạn, "làm màu" cho đời nó vui.
cuộc sống có gì vui, có gì buồn đâu anh, em bi quan quá nhỉ >.<
ReplyDeletevậy là vui, vậy là an nhiên, nhưng sao em vẫn thấy anh chưa tròn đầy, phải lấp đầy đời này anh nhé :)
chắc là do chưa tròn yêu thương, nhỉ?! ;)
Deletea sẽ cố...