Ai cũng có cho mình một, hoặc nhiều, không gian để hoài niệm. Nếu gắn liền với dấu yêu nào đó, hoặc những ký ức không thể quên, thì nơi chốn ấy càng khắc sâu tâm tư. Đôi khi, đến mức, trở thành một ám ảnh, một cố chấp khó buông bỏ.
Nhất là những không gian mặc nhiên xem như đã và mãi thuộc về một người, duy chỉ một người, mà nếu lỡ không còn chia sẻ được cùng họ, ta chẳng tài nào có thể dành lại cho một người nào khác. Thậm chí, bản thân mình. Bởi, sợ nhìn thấy ảo ảnh xưa, sợ ngửi lại dư hương cũ. Sợ phải sống lại bầu khí quyển thuở xa trong tâm tưởng, và đớn đau nhận ra mỗi mình cô đơn trong khung hình thực tại. Sợ đối diện với sự thật là có những vết thương ngỡ đã liền da nhưng thật ra chưa nguôi cơn buốt nhói bao giờ.
Những không gian biến ta thành kẻ hèn nhát.
Nên, dẫu nhiều lúc da diết nhớ, thèm được quay trở lại nơi chốn ấy đến đắng lòng, cũng chỉ biết lục tìm những di ảnh của ngày đã mất từ ngăn kéo quá khứ, để mà tưởng niệm, mà hồi ức, mà cho vơi ước mong. Một nếp nghĩ cực đoan trong mắt nhiều người. Nhưng, xét cho cùng, có thứ gì thuộc về yêu thương mà lại chẳng cực đoan?
Tôi, dĩ nhiên, cũng có cho mình những không gian như thế.
Là góc quán từng quen, là cung đường từng thân thuộc. Là khung cửa sổ từng ru tôi những chiều nắng nhạt thơm hương tóc. Là con ngõ nhỏ từng có tiếng cười vương mãi sau lưng. Có nơi, tôi đã lại ghé thăm sau một quãng dừng vừa đủ. Có chốn, đến tận hôm nay cũng chỉ dám men theo nỗi nhớ quay về. Có nơi, nghĩ đến thôi mà đã thấy lòng yên, dịu. Có chốn, vô tình ngang qua cũng đủ gợi dậy tiếc, buồn.
Nhưng, dù thế nào, cũng chịu ơn những không gian đó. Vì, đã cất giữ giùm mấy đoạn tình đã qua. Một phần đời đã qua. Để bao nhiêu quý-giá-đã-từng có nơi trú ngụ. Và, thỉnh thoảng cho tôi cái cớ được yếu mềm.
Như đêm qua, khi bỗng dưng một bản tình cũ lại dẫn lối tôi về với một không gian chưa bao giờ tôi thôi lòng hoài niệm. Chỉ biết bật lên câu cảm thán như một tiếng thở dài:
"Ai trả tôi về khung cửa đó?
Gặp người xưa cũ của hôm qua
Với chiều nắng nhạt thơm hương tóc
Nối lại câu thơ thuở thật thà..."
...
No comments:
Post a Comment