Đôi khi em quên gần bên mình một bờ vai
Chung thủy đợi mong như chờ thuyền về bến
Dẫu có đi xa theo trùng khơi gió biển
Cũng mãi không ra khỏi một cái ôm đầy...
Đôi khi em quên trót bỏ rơi một bàn tay
Vụng về, sần thô và đượm mùi năm tháng
Tay đã dìu em qua bão giông, nắng hạn
Tay đã vì em xây mái ấm đêm ngày...
Đôi khi em quên, theo mãi những giấc mơ dài
Đã không nhận ra vốn dĩ đời rất ngắn
Hạnh phúc càng mong manh - tựa như vạt nắng
Và không phải ai cũng biết đợi biết chờ?!
Đôi khi em quên anh từng viết tặng bài thơ
Về anh, em, ngôi nhà và những đứa trẻ
Quên nỗi cần lao tháng ngày anh lặng lẽ
Biến mỗi câu thơ thành hiện thực đôi mình...
Đôi khi em quên ai cũng cần nhiều cuộc tình
Nhưng chỉ một người dành cho ta, mãi mãi!
Có đuổi bóng bắt hình chốn nào xa ngái
Sau những buồn - vui, cần mỗi một nụ cười...
Đôi khi em quên đã luôn có anh bên đời
Trái tim phiêu lưu cứ đập hoài nhịp lạ
Bàn chân chênh vênh ngỡ bao lần trượt ngã
Nhờ bao dung anh giữ em lại, không rời!
Đôi khi em quên không nói với anh một lời
Cám ơn đã thứ tha, vững lòng kiên nhẫn
Cám ơn đã yêu em, nghĩa tình sâu đậm
Cám ơn đã cho em hiểu giá trị yên bình...
Cám ơn đã là cha của những đứa con mình
Điều thiêng liêng em không bao giờ quên mất!
---
và xem như món quà tinh thần mừng sinh nhật chị.
No comments:
Post a Comment