ta nợ dòng sông một chuyến đò
nợ mùa yêu cũ những tàn tro
nợ đêm mấy giọt cà phê đắng
nợ ngày quanh quẩn với âu lo
ta nợ người dưng một tiếng cười
nợ lời thề hẹn nỡ chia đôi
nợ mùi hương giữ nơi niềm nhớ
nợ ánh mắt quen đã xa rời
ta nợ ngày qua một dấu buồn
nợ chiều ly biệt câu hát suông
nợ bờ vai ấy làn hơi ấm
nợ bàn tay nào đã trót buông
ta nợ người sau một tấc lòng
nợ tình chăn chiếu những đêm không
nợ cơn mơ vẫn hoài quá vãng
nợ vết xưa còn trong mắt trong
ta nợ đời nhau, nợ mãi rồi
mai sau còn trả, trả không thôi
trái tim nần nợ rung lỗi nhịp
biết đến khi nào, tôi hỡi tôi?
...
tôi lấy cuộc đời trả nợ em,
ReplyDeletetrả vòng tay ấm, trả môi mềm,
nhưng em nhìn tôi cười không nhận
lỡ bước tôi về bỗng chênh vênh.
mèng, anh là người mắc nợ mà chưa thèm trả, em lại nhào vô mượn danh TÔI đòi trả dùm chi, EM nó không nhận là phải roài! =]]
ReplyDeleteem ko thik nợ ai hết. phải trả cho có, em nó hok nhận thì mang zìa xài (với em khác) :D
ReplyDeleteRất thích bài này! :)
ReplyDelete