Saturday, May 28, 2011

Tôi nhớ gì khi nghe Thiên hạ hữu tình nhân?




Một đêm thứ Bảy mưa lười, nằm dài trong khoảng một mình chợt vô tình bắt gặp bài hát này. Thì nghe lại, và như rất nhiều những lần khác - hay tương tự với những giai điệu vốn gắn cùng mảng ký ức xưa cũ nào đó - tôi lại chìm vào nhớ nhung. Rõ là âm nhạc, có thể khiến người ta ủy mị và mềm lòng vô cùng, bất kể có được hát lên bằng thứ ngôn ngữ mình hiểu hay không.

Vậy, tôi nhớ gì khi nghe Thiên hạ hữu tình nhân?

Tôi nhớ đến, dĩ nhiên, bộ phim này, Thần điêu đại hiệp phiên bản 1995. Luôn là một trong những bộ phim đặc biệt yêu thích, và tôi đã xem nó không biết bao nhiêu lần, nhiều đến độ đã không còn đếm nữa. Nhớ vẻ băng thanh ngọc khiết khó phai trong tâm trí của Tiểu Long Nữ (Lý Nhược Đồng). Nhớ cái chết trong lửa đỏ và những lời thơ ám ảnh của Lý Mạc Sầu (Tuyết Lê). Nhớ mối tình đảo lộn thường tình nhưng lại đẹp vô cùng đối với riêng tôi. Nhớ hết thảy những cảm nhận non nớt giản đơn: Ghét A Phù, chán Quách Tĩnh, thích lão ngoan đồng, buồn khi Dương Quá mất tay, ngùi ngùi chứng kiến cảnh tương phùng sau mười sáu năm...

Và tôi nhớ ông Ngoại, nhớ dì Sáu, nhớ những đêm thuở đó. Sau khi xong bữa cơm chiều, dọn dẹp đóng cửa hiệu tạp hóa cùng dì, tắm rửa tươm tất, tôi sẽ được giao trọng trách đến tiệm cho thuê băng gần nhà ngoại để lấy phim về, rồi nóng lòng đợi dì quay "xả băng", rồi vừa yên vị trên đúng chiếc ghế nhỏ có lót đệm dành riêng cho mình vừa náo nức chờ đợi xem những gì sẽ diễn ra tiếp theo đoạn dừng lại của tập phim hôm qua. Rồi cứ thế mà chú mục say mê với những câu chuyện, những khung hình mỹ mãn - ngay từ khi chỉ mới nổi lên đoạn nhạc đầu. Rồi cứ thế, để mình trải qua đủ cung bậc xúc cảm mỗi đêm khi đắm mình vào thế giới phim ảnh.

(Nhớ cả sự nghiêm khắc của Sáu đã giúp tôi hình thành một thói quen đến tận bây giờ: Xem phim cực kỳ tập trung, không ăn uống, không nói chuyện ồn ào, không làm phiền người khác, những bàn luận chỉ để dành sau khi xem xong.)

Nhớ những thiện - ác, đúng - sai mà ông Ngoại đã tận tình giảng giải cho tôi bên ly trà thơm hương lài tươi nồng sáng hôm sau khi mỗi bộ phim kết thúc. Những lý lẽ mà tôi chắc rằng ông tôi cũng không biết được đứa cháu mới chỉ đang học tiểu học của mình có thể hiểu được đến đâu, nhưng vẫn phải nói để nó không chỉ thấy một bộ phim hay bởi nam nữ diễn viên đẹp long lanh hay những màn kỹ xảo đánh nhau "võ công thượng thặng" thỏa trí tưởng tượng. Và tôi biết ơn ông vì như thế, để từng bộ phim đã đi vào tuổi thơ tôi với nhiều ý nghĩa hơn những gì tôi-ngày-đó có thể thấu hết. Làm nên ít nhiều những góc nhìn, những nếp nghĩ đến tận bây giờ - dẫu có cái vẹn nguyên, có điều đã thay đổi.

Nhớ nhiều nữa, những mẩu vụn nhưng da diết, nhưng một vài thứ tôi để dành nhấm nháp riêng lòng mình. 

... 

Bạn có thể nói tôi rỗi hơi hay đa cảm vớ vẩn khi nuông chiều cảm xúc thái quá chỉ với một bản nhạc phim bộ Hồng Kông cũ mòn nhòa nhạt. Nhưng tôi thì chẳng bận tâm về điều đó lắm đâu, bởi một phần là bạn nói đúng, và phần khác là vì tôi vẫn còn đang mãi ở lại nơi đó.

Năm 1995 với ông Ngoại tôi còn khỏe mạnh, với dì tôi còn son trẻ và với chính tôi còn đủ hồn nhiên mộng tưởng...

...


Tuesday, May 17, 2011

Đầu tuần, cuối tuần, rồi lại đầu tuần...


[go ahead | Numizmat | deviantart.com]

1. Mấy ngày cuối tuần lúc nào cũng vậy, chớp mắt là qua hết. Lại đầu tuần, lại cuốn mình vào vòng quay mới. Quay đều, mải miết. Thì, cuộc sống vốn vậy, sao khác được?

2. Dạo này thực sự là những ngày mỏi mệt. Cả ngày nhiều việc, đi học đánh vật với thứ ngôn ngữ phức tạp, về nhà cặm cụi dọn dẹp nấu nướng hết sức tự kỷ, nhiều lúc thấy rã rời, thèm ngủ không phải thức dậy, thèm ngày không phải vướng bận. Thế nhưng, mỗi đêm vẫn cố online đến khuya, kéo dài khoảng riêng tư dài chừng nào hay chừng đó. Vì sợ, ngủ rồi thì sớm thôi mở mắt ra lại là ngày mới.

Nhưng thực ra vẫn thấy yêu đời. Thấy mình đang được chuyển động, đang hòa với xung quanh bao người. Vẫn còn những đam mê công việc, đủ để dù than ngắn thở dài vẫn hết mình trong từng ngày qua, hoàn thành từng task này đến task nọ. 

Và bỏ mặc hết những dấm dớ không quan trọng.

Đúng như đã từng đọc đâu đó, rõ là phải biết ơn sự mỏi mệt mỗi ngày, vì nó cho thấy bạn đang sống đủ một mức nào đó. Ừ thì, đủ để quên những mơ hồ, đủ để thấy mình vẫn trẻ sức cho đường dài, dù bất kỳ con đường trước mặt là gì.

3. Hôm nay đón nhận một thay đổi, chưa biết sẽ dẫn đến đâu, nhưng dù sao vẫn là một con đường mới. 

Ngẫm lại, hơn ba năm qua, mình đã đối mặt với khá nhiều những thay đổi, rẽ ngoặt. Để bây giờ, trước nó, đã không còn là những bất an non nớt hay những u uẩn tự thêu dệt. Chỉ đơn thuần tiếp nhận, như thấy một bảng chỉ dẫn sang đường mới, thì bước vào, và đi tiếp. Vậy thôi!

Nhận ra, ít hay nhiều, thời gian và va chạm, cũng đã cho mình một ánh nhìn dài và xa hơn chính mình của ngày trước. Xem như cũng có trưởng thành.

4. Thời gian, nói chậm cũng thật chậm, mà nói nhanh thì cũng đúng khôn lường. Loay hoay, nhìn đồng hồ mới đó đã sang ngày mới. Đã sang thứ Ba. Thì cứ thế, sẽ lại giữa tuần, rồi cuối tuần ngơi nghỉ. Rồi để lại đầu tuần tiếp nối. 

Không có cả tuần mệt nhoài, sau thấy thương quý cuối tuần? - Cái lẽ giản đơn này, luôn luôn đúng.

5. Nên chẳng có gì phải thở than hay chán nản.


...


* Tựa đề chính xác là bắt chước tên phim của bác Kim Ki Duk.


Friday, May 13, 2011

Một đêm thứ Sáu ngày 13


1. Hôm nay tự cho mình một buổi nghỉ lớp tiếng Hàn, vì cũng không thích thầy dạy của ngày thứ Sáu lắm. Và cũng vì cảm giác nên cho mình nghỉ ngơi sau cả tuần dày việc. 

2. Về nhà, làm nóng lại thức ăn, mở laptopos, cho chạy playlist Of the old days và thưởng thức bữa cơm chiều một mình. Ngon miệng, và dễ chịu.

3. Lướt net một vòng, tự nhiên cơn buồn ngủ lại kéo đến khó cưỡng vào lúc 19h. Thì tắt đèn, thả mình ngủ trong khi Of the old days vẫn rỉ rả những sợi âm thanh êm êm.

Giật mình dậy lúc 22h hơn một chút, ngủ được hơn ba tiếng. 

4. Những câu status của bạn từ phố núi làm mình thèm Dalat kinh khủng. Hẹn lòng, sẽ sớm thôi, gặp lại.

5. Mấy câu comment nhắng nhít qua lại, tự dưng làm nhớ những món ăn gắn với những mặt người. Những khuôn mặt thân thương một thuở, mới đó chứ đâu, nhưng thực ra thì cũng đã xa nhau đủ độ phôi pha rồi (có lẽ vậy!).

- Lẳng và món canh ngót bất hủ, chả trứng chiên, món tắc chua chấm bột nêm hai đứa xì xụp những trưa mùa hè.

- Canh chua luôn đúng vị miền Tây của Tư An.

- Cá thu nhật kho đặc biệt ngon của Ruồi Cái.

- Canh thịt bò cà thơm, món bún nước mắm mỡ tỏi hành của thằng Hâm.

- A Phù với kiểu nấu phở đặc trưng và món canh cua cực đã (và khả năng "tự xử" những nồi canh đã trở thành... điển tích).

Nhớ tất cả, và những khuôn mặt khác nữa, một cách rất thật lòng!

6. Viết xong những dòng này thì cũng đã 23h. Có lẽ nên đi tắm rửa cho sạch sẽ và tỉnh táo một chút, để enjoy đêm thứ Sáu vốn dĩ là đêm dài nhất trong tuần với mình. 

Hello, my weekend!

...


* hình chụp ở Dalat, đêm 30/07/2010. by Sói.

Thursday, May 12, 2011

Nợ


ta nợ dòng sông một chuyến đò 
nợ mùa yêu cũ những tàn tro 
nợ đêm mấy giọt cà phê đắng  
nợ ngày quanh quẩn với âu lo

ta nợ người dưng một tiếng cười 
nợ lời thề hẹn nỡ chia đôi 
nợ mùi hương giữ nơi niềm nhớ 
nợ ánh mắt quen đã xa rời

ta nợ ngày qua một dấu buồn
nợ chiều ly biệt câu hát suông
nợ bờ vai ấy làn hơi ấm
nợ bàn tay nào đã trót buông

ta nợ người sau một tấc lòng
nợ tình chăn chiếu những đêm không
nợ cơn mơ vẫn hoài quá vãng
nợ vết xưa còn trong mắt trong

ta nợ đời nhau, nợ mãi rồi
mai sau còn trả, trả không thôi
trái tim nần nợ rung lỗi nhịp
biết đến khi nào, tôi hỡi tôi?

...

Thursday, May 5, 2011

không đầu không cuối


Muốn viết vài điều gì đó, mà cứ lần lựa mãi. Mấy thoáng cảm xúc dâng ngợp lòng tưởng như có thể tràn ra thành câu chữ ngay khi miết tay lên bàn phím, ấy vậy mà vẫn chẳng tròn vẹn được dù chỉ một entry. 

...

Nhận ra, sau những khoảng muốn-viết và viết-được thật nhiều, đã lại đến đoạn nghỉ. Mặc lòng ngẫm, mơ, suy tưởng, nhưng không thể bắt đầu với bất kỳ khung compose nào. 

Có lẽ, những entry đã được viết ra ở sâu lòng. 

Nơi những câu những đoạn cứ lơ lửng, mơ hồ, không đầu không cuối. Tựa những bức-hình được treo hỗn độn, bất phân thứ tự. Thế nhưng, cứ khi nào mình cần, vẫn có thể nhắm mắt mà chọn được ngay đúng bức-hình mong muốn. 

(Chỉ là chọn và ngắm nhìn say mê trong tâm tư.)

...

Tôi có cho mình kha khá những bức-hình như thế. 

Và hôm nay, trong khi thả bước loanh quanh lòng phố, không hiểu bằng cách nào, tôi lại lấy ra một bức-hình cũ, rồi chìm trong nó. Ấm áp, nhưng thật buồn.

...

Đường về, tôi lại bỏ thêm một bức-hình mới vào nơi đó. Vì thực lòng, có vài thứ không thể diễn đạt sao cho mạch lạc, chỉn chu, như vốn dĩ sự cầu kỳ chữ nghĩa bản thân đã làm được trước giờ. 

Caption cho bức-hình mới: "Dư hương còn ấm, nhưng lòng đã băng?"

...