Saturday, April 30, 2011

A short letter to April


Gửi Tháng Tư,

Cám ơn vì đã cho ta một cơn tự ngộ, những bài học giá trị về tha thứ, nhẫn nại và sự nhìn nhận lại bản thân. Đủ bộn bề để lớn thêm một chút, đủ buồn vui lẫn lộn để biết nâng niu yêu thương quanh mình. 

Và dọn sẵn lòng cho thời gian trước mắt.

...

Tạm biệt!




Sunday, April 17, 2011

Thì đã đến lúc


Tự nhiên vỡ ra đôi điều đủ để mỉm cười với tháng Tư vốn dĩ đang hỗn loạn tâm tư này. 

Giống như sau quãng dài tự nhốt mình, chẳng màng bất kỳ gì vì mặc nhiên ánh nhìn chỉ thấy cuộc đời điên rồ bủa vây, giữa một sớm mai nào, bạn bỗng dưng phát hiện ra nơi góc cửa sổ căn phòng hoang lạnh của mình có vài tia nắng mỏng mảnh chiếu xiên vào. 

Những tia nắng vốn dĩ luôn ở đó, nhưng vì thường nhật bạn luôn vô cảm lướt mắt ngang qua. Bạn chối từ sự giao tiếp với bên ngoài, dù chỉ qua khung kiếng cửa sổ. Bạn chối từ đón nhận những gì trái với sự u ám mà bạn đang tự vẽ tô quanh mình. Nên đến tận hôm nay bạn mới nhận thấy, những tia nắng kia thật ra là một phép màu, ít ỏi thôi, nhưng đủ để bạn nhận ra ngoài kia vốn không ảm đạm như bạn những tưởng.  

Ngồi bó gọn mình nơi bậu cửa sổ gỗ nâu trầm với lác đác những bông hoa nắng vẽ lên trên chân, trên tay, trên tóc; từ đó, có thể nhìn ra ngoài phía khu vườn với những vòm xanh, những mảng màu - dù ít nhiều nhạt nhòa sau những ngày mưa gió, nhưng nói được với bạn rằng cuộc sống vẫn nhã nhặn trôi qua và ươm mầm những đổi thay lặng lẽ - lúc bấy giờ, trong bạn có gì đó tỉnh thức, đột ngột nhưng khẽ khàng.

Bạn thấy biết ơn những điều đã qua, và bỗng cảm giác như lòng có cả một bình minh. Bạn thấy mình có thể chấp nhận hết thảy những gì mà đời, mà người dành cho - kể cả tổn thương, bất công - chấp nhận một cách không phản kháng, nhẹ nhàng và cam tâm. Bạn tin vào nhẫn nại và bao dung, tin rằng điều tốt đẹp nhất mà hai thứ đó mang lại trước hết là cho chính bản thân mình. Bạn bắt đầu thứ tha.

Có thể, nó là bông hoa nở muộn của những gì bạn đã nỗ lực gieo vào tâm thức mình, nhưng rồi cũng phai tàn. Cũng có thể, nó chỉ là một đoạn ngắn lấp lóa nắng rồi sẽ lại tan biến khi những cơn giông khác, những mùa âm u mới lại về. Nhưng có hề gì, khi bạn biết là, dù thế nào đi nữa, những bông hoa khác lại nở - vì bạn vẫn đang gieo hạt, vun bón; và luôn sẽ bình minh - vì bạn đã biết cách đánh thức mặt trời trong mình. 

Và vì bạn đã là một bản thể khác sau một sớm mai nơi góc cửa sổ với những tia nắng mỏng mảnh chiếu xiên. Một bản thể khác, sau một cơn tự ngộ. 

Đủ để mỉm cười với tháng Tư vốn dĩ đang hỗn loạn tâm tư này. 

...


Friday, April 15, 2011

Có bao giờ dù vội vàng trong mơ...


...trái tim ơ thờ người nhớ thương cùng ta?


1. Mới đọc được đâu đó, những cơn ác mộng thực ra tốt cho trái tim nhiều hơn là những giấc mơ đẹp. Nghe có vẻ nghịch lý, nhưng ngẫm ra không hề sai.

Vì khi choàng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, bạn sẽ thấy mình may mắn xiết bao khi được thức dậy, rằng đó chỉ là chiêm bao phi thực. Còn sau những giấc mơ đẹp - càng đẹp bao nhiêu, càng ấm áp bấy nhiêu - thì khi phải đối mặt với sự thật trơ lạnh vào sớm mai, rằng tất cả chỉ là huyễn tưởng, không bao giờ có thể chạm tay tới trong đời này, ta sẽ không biết phải làm thế nào mới có thể chấp nhận với những tiếc nuối và chua chát đầy ắp lòng mình.

Ác mộng có bi kịch đến đâu, rồi cũng sẽ kết thúc, vì chẳng ai mong sống với nó lâu dài. Những giấc mơ đẹp lại không lối thoát, vì dù có đã tỉnh thức, người ta vẫn cố níu kéo và bỏ mặc bản thể mình ở lại trong vùng êm mượt, chẳng muốn rời xa. Nên mới có những ngày tâm trí ta dường mãi lửng lơ trong mộng mị, trái tim thì cứ trúc trắc nhịp vui - buồn, hạnh phúc - xót xa, hy vọng - hoài nghi xen lẫn.

2. Dù vậy, với nhiều thứ không thể nào, mãi mãi không thể nào có được trong đời thực, thì còn biết làm gì khác ngoài mơ thôi?

3. Giấc đêm qua bỗng dưng thấy người. Như chưa từng có phôi pha, nụ cười, ánh mắt, và mùi hương quen thật gần. Rõ là đã quên, mà vẫn còn mộng về. Một giấc mơ đủ ấm, để sáng dậy chào ngày bằng tiếng thở dài.

Cố buộc mình thôi nghĩ, nhưng váng vất trong đầu vẫn là những dịu dàng mơ hồ của đêm. Hóa ra, mình không phải là kẻ giỏi kiểm soát bản thân như mình vẫn tưởng.

4. Mơ càng đầy, thấy đời càng vơi. Cạn hết tin yêu, luyến thương. Bạc bẽo lướt mắt qua nhau, chẳng vương lại gì. Nên thôi thì, còn được mấy chốc thiết tha dìu dặt, dẫu chỉ trong chiêm bao, vẫn còn hơn.


...


Friday, April 8, 2011

Những ràng buộc mong manh


[fragile | princessbydawn | deviantart.com]

Tôi thấy nhiều, và dần quen rồi mặc nhiên chấp nhận, chứ thực tâm vẫn không thể hiểu vì sao bản chất những mối ràng buộc tình cảm người, lại thực sự mong manh đến không tưởng nổi.

Mới hôm trước còn hòa điệu nói cười, còn để cho tâm tư nhau nghĩ là chúng ta đã rất gần, chúng ta đang thuộc về một quan hệ diệu kỳ nào đó mà chữ duyên ban tặng, và cuộc đời hữu tình nối kết. Nhưng chỉ sau một trận mưa qua, một ngày gió cả, thì thậm chí dư ảnh trong đáy mắt cũng đã chẳng còn. Giữa hai người là một khoảng trống bạt ngàn, mông mênh thêm qua từng phút, chẳng gì có thể níu giữ. 

Hay có những con người, đã từng cố sống vì nhau đến từng tấc lòng, từng niềm vui nỗi buồn cũng sẻ nửa chia nhau, nhưng rồi, vẫn có thể ngoảnh mặt như chưa từng có bất kể ràng buộc nào. Như hai kẻ lữ hành xa lạ, sau một lúc mỏi mệt dừng chân chung dưới bóng cây ven đường lại tiếp tục hành trình riêng, mải miết đi về những phía không-nhau, chẳng mảy may bận tâm về quãng đã-từng-có-nhau kia. Người vị tha thì tin là hết duyên, kẻ không cam tâm thì cay nghiệt rằng lòng dạ đổi thay, rằng bội phản. 

Tôi thì không quá vị tha, nhưng cũng chẳng cố chấp, nên cứ tự nhủ với chính mình: Có lẽ vốn dĩ những ràng buộc mong manh đó mới chính là lẽ thường tình của cuộc sống; còn những bền chặt, những luôn luôn, những mãi mãi mới lại là những phi tự nhiên mà con người cố gượng ép, cầu toàn. Vậy nên, những ràng buộc đó có phút chốc tan biến như không hề tồn tại, hay những mối dây tình cảm người có biến đổi vô chừng và bạc bẽo đến cỡ nào đi nữa, thì chỉ biết, cố chịu đau một lúc mà chấp nhận thôi. 

Và phải luôn tự nhắc, đừng đặt quá nhiều niềm tin vào sự bất biến của yêu thương, của những ràng buộc. Bởi nó không có thật, không bao giờ có thật!

...