Nếu không dành một chút thời gian ngẫm tính lại, tôi cũng không thể tin là mười một năm rồi mình chưa quay lại thành phố này. Nơi mà, có cố nhớ lắm, thoáng trong ký ức mỏng mảnh của tôi chỉ sót lại vài hình ảnh lúc xa lúc gần, những cảm giác mơ hồ mà có chút gì rất sống động.
Rồi thì, cuối tuần qua, tôi cũng đã có cơ hội, để gặp lại... như lần đầu tiên...
...
Đà Lạt đón tôi bằng cái lạnh cắt da buổi sớm, rồi dần quen, chỉ còn lại cảm giác mát lành dẫu trưa nắng, chiều mưa, hay đêm sương dày. Thứ cảm giác đó, cộng với nhịp sống có vẻ lặng lẽ và chầm chậm trôi ở đây, làm tôi thấy yên tâm là mình sẽ có hai ngày thật thư thái. Khoảng lặng như mình mong muốn.
Và, Đà Lạt đã không làm tôi thất vọng.
Chỉ hai ngày, chưa đủ để qua hết từng ngõ phố, thăm hết danh lam thắng cảnh, nhưng ít nhiều, đã vừa đủ những khung hình đẹp trong tâm trí tôi. Vừa đủ, để tôi hiểu vì sao có quá nhiều con người yêu mến vô kể miền đất luôn cần những vòng tay ấm này.
Vừa đủ, để phát hiện ra rằng, tôi cũng thích nhiều thứ nơi đây...
...
Thích những bậc thang xuống khu chợ trung tâm buổi sớm, thơm lừng mùi rau củ mới, xôn xao tiếng chào mời, nhiều màu sắc dễ chịu, mùi sữa đậu nành nóng lâng lâng trong gió.
Thích những con đường quanh co uốn lượn, như dải khăn choàng bỏ quên dưới những rặng thông mướt xanh, bầu trời biêng biếc nhiều mây.
Thích núi với mông mênh trời, bao la gió, để được co ro thấy mình sao bé nhỏ đến lạ.
Thích mặt hồ ngắt xanh thong dong từng đợt sóng khẽ như ai đó vừa đưa tay chạm nhẹ.
Thích những con dốc ngắn dốc dài, quanh quẩn mấy nếp nhà nhỏ to, hơp thành phố núi duyên dáng rất riêng.
Thích cafe chiều tàn với tách trà gừng nóng sực thơm ngát tận cổ.
Thích nhâm nhi đậu nành nóng với quẩy trong lành lạnh gió khuya.
Thích đèn đường vàng đêm lấp lánh trong sương mờ.
Thích những không gian cho tôi tự do, mơ mộng.
Thích những góc nhìn cho tôi lắng mình, nghĩ suy.
...
Thích nhiều, nhưng để yêu, thì chưa.
Nhưng chắc một điều, tôi sẽ trở lại, sớm thôi, chứ không phải như lần lỡ hẹn những mười một năm quá dài đã qua.
...
Chuyến xe về, tự dưng tôi lại thấy mình cứ lẩm nhẩm - bài hát đã văng vẳng trong đầu tôi suốt hai ngày nơi đây:
"Phố sương mù, phố chưa lên đèn
Núi quanh đồi nhớ mùa trăng cũ
Từng dốc phố uốn quanh núi đồi
Vẫn đi tìm bóng trăng lẻ loi...
...Mai tôi đã rời xa núi đồi,
sẽ mang theo hương đêm ngày cũ
Lời tôi hát đồi núi chập chùng,
có đôi khi nhớ thiên đường xưa..." *
bâng quơ...
...
* lời bài Phố mùa đông [Bảo Chấn - Lê Hiếu]
** chỉ là muốn viết lại, để mình không quên những cảm xúc - dù nhảm, sến - này!
em thích hết những gì anh thích. thích cả Phố mùa đông Hiếu hát.
ReplyDeletemùa này nơi ấy đã lạnh dữ dội chưa anh?
Hè hè, thích quá nên chuyển thành yêu đi để giữ lại.
ReplyDeletechị thích bài hát này em ơi!
ReplyDeleteMỗi lần nhớ ĐL là chị lại "phố sương mù, phố chưa lên đèn..."