1. Mưa bắt đầu về với phố. Những hàng cây quen rũ mình trong gió, những con đường ướt đẫm quanh co. Cô thích phố của những ngày này, những ngày mở cửa cùng mây xám, khép lại với rì rào khúc mưa bên hiên đêm.
Nhưng cũng chính những ngày mưa làm cô cảm thấy trái tim mình xám lạnh hơn bao giờ hết. Khi mà theo nó, ký ức buồn bã lướt thướt quay về. Bờ vai lại run lên lẻ loi dưới mưa, cơn nhớ nhung một hơi ấm mờ xa lại ăm ắp trong lòng.
Thoắt đó đã ba năm, từ khi lời cuối cùng với nhau. Rồi trở thành cố nhân. Rồi mãi mãi không còn có thể chạm vào cuộc đời nhau nữa. Anh và những ngày tháng cũ vẫn nguyên vẹn trong cô một dấu nhớ xanh màu. Lãng quên chưa thể xóa nhòa. Nên cứ độ mưa về, bao tiếc thương lại sống động như chỉ hôm qua.
Cô vẫn bắt bắt gặp đâu đó nơi những giọt trong vắt từ thinh không là ánh mắt anh, là nụ cười anh chưa từng phai nhạt. Vẫn như nghe lại nói cười thuở ấy khi thoáng nhìn những đôi tình nhân dìu nhau dưới mưa tuôn. Để rồi nhói buốt một câu hỏi – mà cô tin mình đã quá rõ câu trả lời: Ở vùng trời đó xa xôi, anh có chợt nghĩ đến cô những lúc mưa về?
2. Mấy người bạn thân thiết khuyên cô đừng đóng cửa lòng mình nữa. Hãy cho yêu thương lại có cơ hội nảy mầm. Nhưng có ai hay, từ mùa mưa anh đi, trái tim cô cũng đã theo anh đi mất.
Cô cũng đã thử tìm cho mình những vòng tay mới. Để cảm thấy vẫn được đón đưa, tin rằng mình vẫn là một yếu mềm bao nhiêu người chăm lo, che chở. Nhưng có lẽ, không bao giờ họ có thể là anh, là hơi ấm rất riêng, là bờ vai đủ vững chãi để cô có thế tựa vào. Và cứ thế, tình đến rồi tình đi, sau cuối vẫn chỉ còn mỗi cô, nhỏ bé giữa thênh thang mưa phố, mùa này lại mùa sau.
3. Cứ thế, mình cô thôi, hoang hoải đi qua hết nắng mưa. Qua những quãng cô đơn đến rợn người. Qua những lúc thèm yêu và được yêu đến nao lòng. Thèm một nụ hôn ướt, một hơi thở nồng nàn ru đêm.
Cô đơn quá, nên lắm lúc cô không buồn nghĩ rằng mình cô đơn nữa. Cô học cách yêu bản thân nhiều hơn. Tìm vui trong công việc, với bè bạn, gia đình. Giả vờ là hạnh phúc cùng những ái ân vội vã.
Nhưng, cô đơn vẫn ở đó. Như mưa vẫn về sau những ngày khô nắng. Khiến cô vẫn phải não nề thương lấy chính mình sau những khoảng cố tìm vui.
4. Một ngày mưa như bao ngày mưa khác. Nơi băng ghế chờ xe buýt, cô lặng lẽ ngồi ngắm dòng xe và người trôi theo mưa. Cô không thích mặc áo mưa và cuốn theo sự vội vã nhiều bất trắc đó, nên cô chọn dừng lại, và ngồi ở đây. (Đôi khi trong cuộc sống này, cái bạn cần nhất cho mình, chỉ đơn giản là một sự dừng lại mặc kệ ánh nhìn kẻ khác, như cô bấy giờ.)
Một lời ca quen từ tai nghe làm xao động trong cô một nỗi mơ hồ: "Sài Gòn chưa xa đã nhớ, đường vui đôi chân sớm trưa, tình yêu chưa xa đã nhớ, lời yêu tan trong tiếng mưa…". Hình ảnh những mùa mưa cũ nhạt nhòa, bỗng dưng lại về theo câu hát. Và anh.
Khe khẽ, cô để mình hát theo…
5. "Phố của em của anh, những bàn tay còn xanh, ấp vào nhau tìm thêm phút nồng ấm hơi quen…" Một giọng nam lạ hòa cùng làm cô giật mình.
- Xin lỗi, mình cũng thích bài này lắm, nên nghe bạn hát tự nhiên mình hát theo. Không cố ý làm phiền bạn. – Một nụ cười rất lạ.
Là chàng thanh niên nãy giờ cũng ngồi trú mưa. Dáng dong dỏng cao, khuôn mặt không điển trai, nhưng ưa nhìn. Chiếc sơ mi xám khoác ngoài, mái tóc bồng, đôi kính cận làm anh chàng trông rất nghệ sỹ. Nhưng xét cho cùng, cô chẳng để tâm.
- Không có gì! – Cô đáp rất gọn, vì không muốn phải nhọc công với những màn làm quen cũ kỹ và máy móc. Nhưng trông vẻ mặt, dường như anh chàng đang muốn bắt đầu một câu chuyện nào đó. Cô ngán ngẩm chờ đợi những lời tán tỉnh sáo mòn.
- Mưa thường làm con người ta, đặc biệt là những kẻ cô đơn, càng thêm buồn và thương mình nhiều hơn! – Trái với tưởng tượng, chỉ là những câu từ lãng đãng.
Rồi không đợi cô kịp cất lời, anh lại hát tiếp, thả ánh mắt về phía xa xăm… "Phố của nhau và em, giữ tình yêu thật xanh, giữ tình em thật hiền, tháng ngày vẫn trôi yên…"
- Con người ta cần ai đó ở bên, nhất là trong những ngày mưa gió thế này, biết là bao!
Vẫn là nụ cười lạ lùng kết câu.
6. Thêm đôi lần hữu duyên gặp lại, cũng những buổi chiều mưa, bến xe buýt đó, cô đã để cho chàng trai bước vào cuộc đời mình. Như một người bạn. Cô lưu tên anh trong danh bạ là Tình ca phố – bài hát đã cho họ, hai kẻ cô đơn giữa cuộc đời rộng lớn này, một hạnh ngộ.
Duyên đến theo những ngày mưa, liệu rồi duyên có tan khi những con nắng về?
7. Thời gian dày thêm ngày tháng, cô đã dần quen khi có Tình ca phố bên cạnh cùng qua vui – buồn. Ở anh, cô bắt gặp một phần chính mình. Và cả những tương đồng với hình bóng cũ. Có lẽ vì thế, cả hai càng gần nhau hơn.
Nhưng cô buộc mình dừng mối quan hệ này lại ở ngưỡng bạn thân. Cô không muốn một sự bước qua vội vàng, để rồi tiếc nuối. Cho dù, cô không thể không nhận ra, anh đã yêu. Yêu cô nhiều hơn từng ngày.
Trong lòng vẫn còn những cơn mưa cũ, cô biết mình chưa sẵn sàng để đón tình. Nỗi đau và những dở dang, đã hình thành nơi cô một cơ chế tự vệ vượt ngoài kiểm soát. Nó đẩy cô vào góc tối chính mình, phủ nhận những nhịp đập sai khác của trái tim, với lý lẽ: Đừng để mình phải đớn đau thêm lần nào nữa! Nên, cô còn biết làm gì khác, ngoài chối từ lời yêu một chiều tháng Sáu lất phất mưa bay.
8. Anh biết hết những nỗi niềm cô, anh không miễn cưỡng. Anh nói, anh sẽ đợi đến lúc cô thực sự sẵn sàng mở cửa đón anh vào.
Anh vẫn là Tình ca phố của riêng cô, dịu dàng gần bên, tận tình chia sẻ. Anh khác hết thảy những gã ham tình và hay đòi hỏi. Hơi ấm anh, bờ vai anh khác cả với người xưa. Ở cạnh anh, cô thấy mình được hạnh phúc, được ấp ủ yêu thương. Và hơn hết, được là mình.
Cô bắt đầu cảm thấy, cô cần anh nhiều hơn mình nghĩ – hay vẫn cố ngụy biện. Cần tình yêu của anh. Muốn giữ chặt lấy, không để đến lúc nó đã xa như vệt nắng tàn ngày thì mới cố níu kéo. Nhưng, cô không can đảm để bắt đầu. Hay dẫu chỉ để tin là, anh có thể mang về bình yên. Cô không biết tự bao giờ, mình đã trở nên một kẻ sợ tình?!
9. Những mâu thuẫn phức cảm trong cô cứ lớn dần. Cô quyết định, kết thúc.
Cô báo anh hay mình sẽ rời khỏi thành phố này một thời gian, đủ quên đủ nhớ sẽ quay về. Nụ cười anh buồn hơn một chút, nhưng vẫn ấm áp vô kể khi anh kiên quyết nói là sẽ đợi cô, dù phải mất bao lâu.
- Anh không cần phải đợi, đừng phí hoài tình yêu của mình. Hãy dành nó cho một ai đó khác, xứng đáng hơn. – Cô tránh ánh mắt anh, cố buông lời dửng dưng.
- Thì anh vẫn đang dành cho người mà anh thấy xứng đáng nhất đó thôi! Anh không giữ em lại, thì em cũng đừng bắt anh không được đợi chờ. – Anh choàng tay, ôm siết lấy cô. Anh chờ, vì tin em sẽ trở lại…
Những niềm tin, dù đôi lúc ngây ngô đến phi lý, vẫn như ngôi sao phương Bắc, dẫn đường cho những trái tim. Cô đã có ngôi sao của mình. Vấn đề chỉ là, cô có thực sự muốn tìm nẻo về?
10. Sân ga đêm tĩnh mịch, lấp lóa những ánh đèn soi từng dòng mưa nghiêng. Anh vẫn đứng lặng im, bóng đổ dài chênh chao nỗi nhớ, vẫy tay mãi đến lúc đoàn tàu mất hút vào màn đen.
Đi xa để về gần, anh luôn nói với cô rằng mình tin vào điều đó. Nhưng ngay lúc này, khi chỉ còn mỗi anh giữa sân sa vắng lạnh, với tiếng mưa đều đặn như khúc jazz buồn não nuột, anh mới bắt đầu cảm thấy cay đắng, và hoài nghi. Nếu như cô không về? Nếu như cả hai chỉ là những kẻ không duyên lững thững một lần đi ngang cuộc đời nhau, rồi cách xa mãi mãi? Nếu thật như thế, anh không biết… Sẽ phải qua bao nhiêu tháng ngày đau đớn mới có thể lãng quên?
Không, anh không muốn tiếp tục ý nghĩ này nữa! Anh tin, anh tin vào cô, vào tình cảm mình. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải sống thật tốt với niềm tin này, đợi đến lúc cô quay về. Nếu không, anh còn biết sống vì lẽ gì nữa chứ?
Tự nói thầm như thế, rồi anh quay lưng rời bước. Mưa vẫn ru đêm với tiếng nhạc nao lòng. Vừa lúc, tin nhắn đến. Của cô.
"Em đi đây! Hẹn gặp lại anh, có lẽ sớm thôi, mùa mưa sau…"
11. Trên tàu. Buông ánh nhìn theo từng khung ảnh phố thị đang mờ nhòe trong màn mưa bên ngoài cửa sổ, cô khẽ nói với chính mình: Tạm biệt!
Chuông báo tin nhắn đã gửi đi thành công. Mỉm cười, cô áp chặt điện thoại vào nơi ngực trái.
---
* Truyện đăng trên CNMS số tháng 08/2010
một thoáng giật mình.
ReplyDeleteem thích đoạn đầu, đoạn mưa.
sao lại giật mình?
ReplyDeletegiật mình, vì, giống mình
ReplyDeletetao cũng giật mình
đùng ùi, giật mình vì thấy giống. giống ghê gớm, nhưng những may mắn thì ko giống nhau.
ReplyDeleteko thèm giựt mình. [quẩy đít bơi về]
ReplyDeleteem thèm cá chiên quá chị :D
ReplyDeletehừm hừm, thiên lôi đang dòm ngó em!
ReplyDeleteHình như Cel từng đọc truyện này trong một lần đi gội đầu :)
ReplyDeletehì hì, lâu lâu "đào mộ",tự tìm đọc lại truyện cũ mình viết - dù nhảm nhí - cũng là cho vui ấy mà ^_^
Delete