Tôi lại để những câu chuyện viễn vông kéo đi thật xa trong những vùng mơ tưởng. Và ở đó, khác với mọi khi, chỉ là một dung hình nào đó nhòa nhạt, lần này, tôi thấy rõ khuôn mặt, nụ cười. Tôi phát hiện ra một điều, và phải thừa nhận rằng, dù đã cố ngụy biện bằng nhiều lý lẽ thế nào đi nữa, thì thực sự là, tôi nhớ người vô cùng.
Hai tuần đã qua nhưng đằng đẵng làm sao, tôi thấy mình trượt dài trong một khoảng cách ngày mỗi xa người. Tôi cố bao bọc chính mình trong mớ suy nghĩ hòa lẫn giữa kiêu hãnh và sự sợ hãi vì sẽ mang tiếng phiền nhiễu nếu cứ bám lấy người một cách vô dụng, nên tôi chọn im lặng và lừa phỉnh bản thân, nhưng không thể chối bỏ thực tế là, mỗi một điều nhỏ nhặt cũng làm tôi nghĩ, và nhớ về người nhiều như chưa bao giờ.
Tôi thèm nghe những khúc khích nói cười, thèm ngắm nhìn những điệu bộ rất riêng của người, và được đi bên cạnh chỉ để thấy người gần đó, mà xa xôi đó.
Tôi không dám nhìn lại nụ cười của người, dù chỉ là trong một khung hình nào đó, vì sợ là sẽ phải đối diện với nỗi nhớ của mình.
Tôi luôn biết ngay từ sự khởi đầu của mình đã là một thứ khởi đầu không có kết cục, nhưng cứ tin mình là một người giỏi sống và yêu hiện tại nên không màng bận tâm. Nhưng những ngày này, tôi mới cảm nhận được từ sâu thẳm nỗi cô đơn, tôi buồn đau biết bao khi cứ tưởng tượng về một quãng khác đời mình, khi đã không còn có người nữa.
Bất kỳ điều gì cũng có kết thúc, tôi tự hỏi đã bắt đầu kết thúc đó hay chưa? Cật vấn bản thân, nhưng rồi, tôi lại không muốn có câu trả lời một chút nào.
Tôi đã từng nghĩ là sẽ trả mình về điểm xuất phát, quay lại với tâm thế chưa hề có buổi chiều đọc sách ở Highland hay đêm chat trò chuyện với người, nhưng tôi không làm được.
Tôi có thể sẽ reset lại tâm tư mình, nhưng không phải bây giờ.
...
Chưa.
ReplyDeleteNhớ gì mà ray rứt quá. hmm
ReplyDeleteôi giống tâm tư của 1 cậu trai mới lớn :D
ReplyDeletemới lớn thật mừ
ReplyDeleteuhm.
ReplyDeleteLà tôi nhớ người
ReplyDelete