Ông Văn giật mình mở mắt. Chỉ có bóng tối đặc quánh xung quanh, và đôi tia sáng vàng vọt từ ánh đèn đường bên ngoài chiếu xiên qua khung cửa sổ thành những vệt mơ hồ.
Đã mấy đêm liền, cứ vừa chìm sâu vào giấc ngủ, bài hát đó lại văng vẳng. Từng câu hát như sợi tơ mảnh vắt ngang tâm trí, đan thành lớp lụa hồi ức óng mượt, phủ lên nỗi tiếc nhớ, buồn thương. Làm cho, đêm nào ông cũng không ngon giấc.
...
- Khuya rồi, sao ai còn hát nghe buồn quá?!
- À, bà Ái Hương ở phòng số 4 đó. Cô mới tới nên không biết, chứ đêm nào cũng chừng giờ này, bà ấy lại vừa ngủ vừa hát.
- Vừa ngủ vừa hát?
- Ừa, nghe lạ lắm phải hôn? Có lần, vô tình đi ngang qua mình mới để ý nhìn vào, thì thấy bà Hương nằm yên trên giường, mắt nhắm chặt như ngủ say lắm rồi, môi không hề mấp máy mà vẫn nghe tiếng hát nỉ non…
- Lạ thiệt! Mà, bà ấy hát hay quá…
- Nói thừa, hồi trẻ, bà ấy từng là ca sỹ nổi tiếng lắm đó!
...
Một dáng hình rất đỗi quen thuộc đang tiến dần về phía ông. Tiếng hát lững lờ xung quanh.
- Hoàng Văn, phải anh không?
Cái tên thời trai trẻ đột ngột cất lên tựa như tiếng vang của một hòn sỏi rơi vào lòng giếng cạn. Ông giật mình mở mắt.
Người ta thường nói, chỉ người đã khuất mới tìm về trong mơ. Ái Hương, lẽ nào…?
...
Sớm nay, bà Hương bỗng dưng vui vẻ hơn thường ngày, giọng nói cũng dường trẻ lại. Ai hỏi, bà nói là do gặp lại cố nhân.
- Nhưng, hôm qua tới giờ, con đâu thấy có người nào đến thăm bà?!
Nghe cô bé điều dưỡng viên mới thắc mắc, bà chỉ cười: Trong chiêm bao mà, sao cô thấy được!
...
- Đừng nói với anh là, em… đã…
- Không, em vẫn đang sống, rất khỏe mạnh. Nhìn anh khác xưa quá! Nhưng viên mãn, bằng an. Chắc anh đã có một cuộc sống tròn vẹn…
- Ừ… con gái anh ngoan lắm, chịu thương chịu khó…
- Hồi đó, nếu em không quá ham mê nổi tiếng, đồng ý ở lại thị trấn với anh, thì giờ đâu phải cô độc ngắm tuổi già trôi não nề…
- Em… không có gia đình sao?
- Ai ưng phận xướng ca chứ anh?! Nghỉ hát thì em đi dạy nhạc ở trường tư. Năm năm trước nghỉ hưu, không thân thích, nên tìm đến viện dưỡng lão Trường Xuân, rồi ở đến giờ!
- Trời, vậy mà anh hỏi thăm suốt, chẳng có tin tức nào. Mà, sao chúng ta có thể gặp nhau ở trong mơ thế này?
- Em không biết nữa. Chắc ông trời thương em cô độc, nên cho gặp lại anh…
...
Tiếng gà đầu ngõ le te báo sáng. Ông Văn choàng tỉnh giấc.
Mơ, mà sao thật quá. Thật đến đau lòng!
...
- Bà đang làm gì vậy?
- À không, coi lại những chuyện cũ ấy mà…
Bà Hương thở dài đánh sượt một cái, cẩn thận gấp quyển sổ ố vàng lại, mắt buông ra ngoài sân nắng.
Rồi khẽ khàng cất tiếng hát, vẫn là bài buồn mỗi đêm.
...
- Anh mới hỏi thăm được địa chỉ viện dưỡng lão, em cho anh đến thăm nha?
- Thôi… anh! Cũng chẳng để làm gì… Mình được gặp nhau mỗi đêm, dù chỉ thế này, là em mãn nguyện lắm rồi! Với lại, mắc công chị nhà nghĩ không hay…
- Ah, anh quên nói với em, thật ra, anh không có lấy vợ. Con gái anh giờ chỉ là con nuôi thôi!
- Em… tưởng anh lẽ ra phải có một gia đình êm ấm…?!
- Tại anh không quên được người ta…
...
Ngồi dưới ngọn đèn bàn héo hắt, ông Văn run run mở chiếc hộp gỗ đã lên màu đen bóng. Bên trong, chiếc nhẫn vàng năm phân kiểu nhà quê nằm buồn bã bên một tấm hình cũ mờ.
Trên tấm hình, là Hoàng Văn và Ái Hương của hơn bốn mươi năm trước, bẽn lẽn nắm tay, nụ cười thanh tân. Sau lưng họ, bầu trời trong veo, người đi lại qua nhộn nhịp. Xa xa, có anh hề đang cầm cả chùm bong bóng đủ màu, phát cho lũ trẻ.
Tấm hình duy nhất hai người chụp chung, nhân dịp thị trấn tổ chức hội chợ và có gánh xiếc về biểu diễn.
...
- Nhìn bà ấy khỏe mạnh vậy, chứ thực ra suy tim nặng lắm! Bác sĩ khuyên uống thuốc điều trị, bà lại không chịu. Cứ nói là già rồi, trời cho sống tới đâu thì hay tới đó, cải số chi cực thân.
- Vậy hả?! Tội nghiệp quá…
- Thấy cô có vẻ đặc biệt quan tâm bà ấy nhỉ, Ái Xuân?
...
- Dạo sau này, anh có còn viết bài nào nữa không?
- Em biết rồi, anh đâu phải nhạc sỹ! Chẳng qua lúc ấy có cảm xúc, nên viết tặng em làm quà chia tay… Cũng đâu có cớ gì mà viết nữa…
- Ừ… Một dạo, em cũng tính thu đĩa, nhưng ông bầu không chịu, nói bài gì buồn quá, người sáng tác cũng không có tên tuổi, nên thôi!
- Bầu Lân hả? Anh có nghe người ta nói…
- Đồn đãi thôi anh, thực bụng, em có ưa gì ổng! Mà, nói về con gái anh đi…
- Nó hai mươi sáu rồi, mà chưa chịu chồng con gì hết. Suốt ngày, mải mê công tác xã hội gì gì đó.
- Anh ráng khuyên cháu, con gái có thì… Chẳng may một mình tới già như em, buồn lắm!
...
Bà Hương ngồi như bất động, chú mục vào tấm hình trên tay đến mức không hay Ái Xuân vào phòng.
- Tới giờ uống thuốc, rồi đi ngủ thôi! Ủa, bà đang xem hình gì vậy?
- Hình hồi xửa xưa, ta với người bạn cũ.
- Người yêu của bà hả?
- Ừ, ảnh yêu ta lắm, nhưng vì theo đuổi nghiệp ca hát mà ta bỏ đi, cũng không chấp thuận lời cầu hôn của ảnh…
- Nếu được chọn lại, bà sẽ chọn ông ấy chứ?
- …
- Cho con coi hình xíu được hôn bà?
Đưa tay cầm lấy tấm hình, cô gái ngỡ ngàng.
- Đây là ba con mà?! Ở nhà, ba con có giữ tấm hình y chang…
...
Ông Văn trằn trọc mãi, tới tờ mờ sáng thì tỉnh dậy. Sao đêm qua không được gặp bà ấy như mọi lần? Thậm chí cũng không còn nghe bài hát nữa?
...
Renggg!
- A lô, ba hả, con Xuân nè! Bà Ái Hương, bạn cũ của ba, đang ở viện dưỡng lão chỗ con tình nguyện đấy! Mà, có tin này, ba phải bình tĩnh nha, bà ấy mất rồi. Bà ấy bị suy tim, tắt thở trong lúc ngủ đêm qua. Mọi người đang thu xếp để lo tang sự, có vài di vật, bà ghi tên Hoàng Văn, con đem về cho ba sau nha?
...
Ông về đến nhà thì đêm đã xuống sâu, ngoài trời mưa tầm tã.
Rốt cục thì, sau ngần ấy xa xôi, cuối cùng cũng đã được gặp lại Ái Hương của ông bằng xương bằng thịt. Chỉ khác là giờ đây, chỉ còn lại hình hài già cỗi nằm im giữa áo quan.
Đã cố lắm, nhưng nước mắt ông vẫn tự nhiên chảy tràn.
...
Lôi hết mấy di vật của bà Hương để lại cho mình bày lên bàn, ông buông thõng người xuống ghế. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có một quyển sổ, tấm hình và cuộn băng cát sét.
Ngay trang đầu quyển sổ, là bản nhạc của ông được bà chép lại tỉ mỉ. Những trang trong thì dán chi chít các bài báo cũ được cắt cẩn thận, toàn nói về nữ ca sỹ Ái Hương lừng danh một thời. Đan xen là những đoạn nhật ký của bà viết từ khi đến viện.
Tấm hình thì không cần nhìn ông cũng biết, hồi đó rửa hai tấm, mỗi người giữ một. Chỉ có điều là, ông không nghĩ bà còn giữ đến tận giờ, như mình.
Ông nhét cuộn băng cát sét vào máy, rồi nhấn mở. Là bài hát đó, chắc bà mới tự thu gần đây. Tiếng bà nghe buồn não nuột, làm ông thấy bụng mình quặn thắt mà không hiểu vì sao.
...
Khuya đó, ông cứ để mặc cuộn băng hát rỉ rả, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Rồi ông thấy bà, trẻ măng như hồi đôi mươi, đứng đó vừa cất tiếng hát vừa vẫy tay gọi ông. Và ông, cũng trở lại làm Hoàng Văn của thuở đó, tươi cười bước về phía bà.
Họ nắm tay nhau và đi mãi. Chỉ có tiếng hát vẫn quẩn quanh, miên man như vô tận.
Người yêu dấu về nơi chốn mịt mờ
Đường riêng bóng, mình ta với bơ vơ
Đến khi nào bàn tay xưa chạm lại?
Cho ta tin đời còn những giấc mơ…
Từ xa cách yêu thương vẫn ngọt ngào
Đời gian dối, nhưng ta vẫn chờ nhau
Rồi một ngày cuối chân trời hy vọng
Ta với tình chung bước đến mai sau…
Người hỡi,
Dẫu tiếng ca năm tháng bạc màu
Chút vàng son ngày cũ xin cố giữ cho nhau
Đừng để lòng buồn phai như lá
cuốn xoay trong chiều tàn mau…
Đừng khóc,
Tiếc thương chi dĩ vãng nhạt nhòa
Hãy xóa hết lỗi lầm thật lòng thứ tha
Về với nhau dẫu ngày tan nắng
Trái tim có tình, sẽ thôi xót xa…
[Jera Le, 14.08.10]