Wednesday, December 30, 2009

Ngắn thôi, cho cuối năm


Một năm nhiều những va vấp, nếm trải lại đã như cát lọt kẽ tay, rơi hết. Nếu phải tiếc nuối, thì chắc sẽ mệt nhọc thở dài không biết bao nhiêu tiếng cho đủ. Nếu phải đong - đếm được mất thì sợ dập tắt luôn vài đốm lửa nhỏ mình đang giữ sưởi lòng. Nên thôi, chỉ muốn AQ một chút bây giờ: Mừng mình qua thêm một năm, nhiều đổi thay - mà có đổi thay là có phát triển, vậy!

Một vài bài học mình đã đóng học phí cũng khá đắt, nên cứ tin là sẽ thuộc và nhớ lâu.

Buồn một đỗi là năm này mình lớn thêm rất ít.


Friday, December 25, 2009

Vậy mà đã qua rồi...


...mùa Noel thứ Bảy ở đất Sài Thành này. Một chớp mắt, nhưng thật ra là mơ dài.

Noel này lặng lẽ. Mỗi năm lại càng lặng lẽ hơn. Ít trông đợi, không thiết tha, cũng chẳng cảm chẳng nhận được mấy chút hương vị nào. Có chăng chỉ là dăm ba khoảng, khi luống cuống trôi mình qua phố rợp sắc đèn màu, điệu luân vũ màu sắc và ánh sáng của Sài Gòn đêm mùa lễ hội bất giác gọi dậy trong mình đôi cơn nôn nao nhớ về, chút se lòng nghĩ ngợi chuyện thân phận, chuyện mai sau.

Nhưng ký ức cũng có thêm được một góc nhớ vui, khi giản dị hưởng đêm Chúa ra đời với những thân thiết. Cũng lặng lẽ thôi mà đủ vui, đủ ấm. Thì, cái mùa này, dẫu thế nhân có bày vẽ đến cỡ nào, sau cuối, thực chất cũng chỉ là cố mong tìm cho mình một đêm ấm áp, không lo lắng, không hoài nghi. Thì đã vậy, sánh đôi cùng tình yêu thênh thênh nhịp phố vui, hay ríu rít tiếng cười bữa cơm gia đình lung linh giai âm nhạc lễ, hay soi mình trong tiếng nguyện cầu đêm Giáng Sinh để tin hơn vào màu nhiệm... và ngồi đó, bên những thương mến, quán quen, bạn cũ chưa phai - cũng như nhau cả thôi mà!

Lại thoáng đong đếm nhớ - quên những mùa Noel cũ.

...

Vậy mà đã qua rồi, bảy mùa Noel giữa lòng phố xá từ lạ thành quen. Một năm nữa cũng sắp qua, kéo theo biết là bao những hy vọng - ấp ủ, những bình thường tiếp nối mà dù thế nào rồi cũng sẽ không xa, lại qua mất. Mất hút.

Tuesday, December 22, 2009

Nhắm mắt và yêu


Rất nhiều những ái-tình-gia hay những người giàu trải nghiệm yêu đương đều thường hay viện dẫn rằng: Hãy nhắm mắt mà yêu, để nghe con tim dẫn đường. Một kẻ chưa biết mùi yêu là gì như tôi lại thấy điều đó mới mù quáng và nông nổi làm sao.

...

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, để ngó lơ những giả vờ, bỏ qua những lạnh nhạt và cố níu kéo những thứ vốn dĩ đã không thuộc về mình - hay không xứng thuộc về mình, thì tôi thà mở mắt. Mở mắt, để nhìn rõ nhau, nhìn rõ mình và can đảm buông tay, một lần thôi đừng để con tim xuẩn ngốc kia lừa phỉnh và dẫn lối về những ràng buộc đớn đau.

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, tự bao biện bằng lý lẽ con tim, thứ tha hết những lầm lỗi - lẽ ra không thể thứ tha; nhắm mắt để tình yêu lên tiếng, nghe những khúc hát nồng say mà quên hết ngoài kia là đời thực, quên hết những ngọt ngào kia là giả dối, quên hết những tổn thương mà người vừa mới trao gửi và tự ủi an là gia vị, là không tránh khỏi... thì tôi chọn mở mắt. Để biết dừng lại đúng lúc, biết tìm một con đường mới để lại yêu như vừa mới bắt đầu.

Nếu chỉ để được yêu mà phải nhắm mắt, để hợp với lẽ yêu đương, để được gọi là biết yêu đúng cách, biết thả mình cùng đam mê tình ái, biết học cách quên mình vì người khác, thì tôi vẫn chọn mở mắt. Mở mắt vẫn có thể yêu hết mình, nhưng đủ tự chủ để biết đâu là nơi xứng đáng để trái tim mình thuộc về. Mở mắt vẫn có thể sống cùng những đam mê, nhưng đủ tỉnh táo để biết mình muốn gì, chịu trách nhiệm thế nào với yếu đuối bản thân. Và yêu, đâu nhất thiết là để học cách quên mình vì người khác, mà phải là càng biết mình là ai và mình đang vì người khác như thế nào. Mở mắt để nhận rõ điều đó, đâu phải là sai?

Sao không thể mở mắt mà yêu?

...

Tôi không dám chắc bất cứ điều gì, nhất là khi mình lại vốn dĩ là một gã cô đơn chưa trải nếm tình yêu. Nên những dòng viết ngây ngô này, chỉ là cảm xúc chủ quan hết sức kệch cỡm. Tôi biết điều đó nên chẳng thiết tha tranh luận hay biện minh nếu đã lỡ trót phật lòng ai đó. Chẳng qua là, gần đây, tôi biết quá nhiều những nhạt phai, những kết thúc, những đổi thay mà chỉ vì quá yêu - nhắm chặt mắt để con tim chỉ lối - mà mãi những thân mến đó vẫn chưa bước ra khỏi vòng tròn.

Tôi thấy tiếc, thương và sợ. Một mai biết đâu có một ngày, tôi sẽ nhắm mắt và yêu và quẩn quanh và đớn đau như thế...

Sunday, December 13, 2009

Đàn ông


Mới vừa xem xong Two Week Notice (2002, Hugh Grant, Sandra Bullock), chính xác là xem nửa sau phim. Kết cục happy ending nhưng làm mình thật khó chịu. Không thể ưa nổi loại đàn ông như George Wade.

- Tại sao đàn ông được quyền có tì vết, lỗi lầm còn phụ nữ thì không?
- Tại sao phụ nữ luôn phải đóng vai trò người tha thứ?
- Tại sao phụ nữ phải tất tả bổ nhào vào vòng tay gã đàn ông không xứng đáng?
- Tại sao đàn ông chỉ để mắt đến khi phụ nữ đẹp hơn, và bấy giờ thì mới cố biện minh là "Anh chỉ yêu vẻ đẹp bên trong em!" - dù điều đó đã luôn hiện hữu?
- Tại sao chỉ đàn ông mới có quyền đòi hỏi?

Phát hiện ra mình hạn hẹp lòng độ lượng ghê gớm!



Wednesday, December 9, 2009

Tin vào Thiên Đường


Cuối chiều, nghe tin dữ: Mẹ của người bạn gái qua đời, đột ngột. Dù ngổn ngang công việc, nhưng cũng không thể ngăn mình một khoảng trống rỗng, buốt lạnh. Mường tượng ra dáng hình bé nhỏ kia đang gập nát thân mình trong nước mắt trên chuyến xe vội vàng về tận mặt yêu thương lần cuối dẫu muộn, mà nhói lòng. Không gì có thể sánh nổi với nỗi đau đau đớn nhất này. Mất mát này nặng hơn nghìn lần trọng lượng cơ thể bạn, mà bạn đang phải ôm lấy, một mình. Thương quá!

Biết mất mát là mặc nhiên cố hữu của cuộc đời hữu hạn, nhưng đối mặt với nó thì không phải lúc nào ta cũng có thể bình tâm và thản nhiên xem là lẽ thường. Lại là mất mát người thương yêu lớn nhất trong đời, sẽ phải qua thời gian dài lắm - nhưng cũng chưa chắc đã nguôi được những cơn đau cắt thịt. Bao nhiêu nước mắt là đủ?

Lời có hay đến đâu, cũng không chia được đớn đau này của bạn. Chỉ biết cầu mong bạn sớm vượt qua, lấy mất mát làm hành trang để đi tiếp. Còn dài lắm những nỗi lo, và lẻ loi thân con gái xứ lạ một mình. Nụ cười hồn nhiên rồi có còn vẹn nguyên nữa, bạn tôi ơi?

...

Suốt quãng về, tôi vẫn không ngừng xa xót, và cho đến tận bây giờ vẫn đang cố mọi cách ngăn mình không để nỗi lo sợ vẽ lên những viễn cảnh bàng hoàng trong đầu. Những lúc thế này, tôi càng buộc mình phải tin vào Thiên Đường.