Thursday, June 18, 2009

Khoảng cách


Trùng phùng, rồi lại chia ly. Chỉ là một trong hằng hà sa số những vô thường hết sức bạc bẽo của cuộc đời này, ấy thế, mà vẫn chạnh lòng. Nhìn những giọt nước mắt, nụ cười chen lẫn, đột nhiên trong tôi lại là một khoảng trống - trắng, lạnh, không mùi vị.

Tôi cứ nghĩ, và luôn tin rằng: Mỗi con người đã và mãi sống một cuộc đời riêng, tách biệt. Đôi lần giao nhau, va chạm, hòa điệu cũng chỉ là chút bất thường không đủ sức níu kéo. Không thể là mãi mãi.

Khoảng cách địa lý trong bối cảnh hiện đại, chỉ còn tính bằng độ ngắn - dài thời gian những chuyến bay. Nhưng, trước và sau, bên này và bên kia của cái khoảng cách đó, những cuộc đời riêng cứ trôi mãi miết, để bên đây vẫn ngóng bên kia, với vô vàn thương nhớ, ước lượng niềm vui, nỗi buồn và đong đếm đợi chờ những khắc bất thường: đôi lần chúng ta hạnh phúc vì được giao nhau.

Dù là người thân ruột thịt, dù là tình nhân say đắm, dù là bạn hữu tương đồng... ai cũng luôn giữ những nỗi niềm như thế. Và quá nhiều khi, cứ phải thảng thốt - dù hoàn toàn không phải bất ngờ - vì những khoảng cách đớn đau của cuộc đời mình.

Như chừng độ 10 phút của đêm qua, khi mà tôi trống rỗng tâm tư, lại thấy rõ sự đớn đau này vô kể.


Thursday, June 11, 2009

Rất ngắn tại một rạp chiếu phim


Đôi tình nhân cuốn vào nhau trên bãi cát dài óng ánh nắng chiều, đam mê như gió. Người con trai rớt mưa nụ hôn lên đôi môi đỏ son thời thượng của cô gái. Cơn mưa thấm sâu, rồi trôi dài xuống cổ, xuống ngực. Vòng tay siết cong, người con gái thổn thức niềm vui dễ dàng nhận thấy trong từng tiếng rên khẽ khàng.

Chưa kịp hỏi mình có gọi dậy chút xúc cảm nào không với phân cảnh phim đầy mê đắm trên màn ảnh lớn, Váy Hoa đã thấy vòng tay anh choàng vội qua eo mình, ghì cô ngả về phía anh. Anh ngồi bên tay trái cô. Anh mặc chiếc sơ mi kẻ sọc duyên dáng và lịch lãm. Sơ Mi Kẻ cuống quýt đặt lên phía cổ trái của Váy Hoa một nụ hôn nóng lả lướt, vòng tay siết thêm một chút. Vô cảm và lặng yên, cô đẩy anh ra bằng bàn tay thon thả áp lên má. Sơ Mi Kẻ hụt hẫng, cố gắng ngay ngắn lại tư thế ngồi, nhưng vòng tay, còn lưu luyến vùng eo dịu êm nên cứ nấn ná mãi ở lại đó.

Váy Hoa cũng không màng đến việc bàn tay anh vẫn còn ở đó, cô chăm chăm nhìn vào màn hình, mà không hiểu sao cảnh phim cứ trôi ào qua mắt, như một dòng nước lững thững, nhập nhoạng màu sắc, chẳng rõ ràng thứ gì. Trên phim, đã chuyển hẳn sang một phân cảnh không có gì là yêu đương, hay luyến ái nữa. Tâm trí Váy Hoa cũng chuyển cảnh, cô đột ngột nhớ một người cũ, không dám gọi thành tên.

Áo Khoác Xám ngày ấy cũng hay đưa cô đi xem phim vào cuối tuần như thế này. Anh sẽ nắm bàn tay cô một cách vừa đủ gần, vừa đủ xa, kiêu hãnh dìu cô vào rạp chiếu. Khi đã yên vị rồi, bên tay phải cô, anh sẽ đặt bàn tay cô trong lòng tay trái của mình – theo anh là ở gần tim – và giữ yên ở đấy, trong suốt buổi chiếu. Trong độ dài của một câu chuyện tình không quá là dài, một năm ba tháng, anh chưa bao giờ nông nổi để mình cuốn theo xúc cảm của nam – nữ chính trên phim, để mà đi quá xa một cái nắm tay trìu mến, với cô. Váy Hoa vẫn còn có thể tưởng tượng chính xác, cái cảm giác dễ chịu không thể lý giải, khi bàn tay cô ngủ ngoan trong bàn tay anh. Và, một vòng ôm ấm áp, khi cô thoáng kêu khẽ: “Lạnh!”. Chỉ bấy nhiều thôi, mà cứ hết lần này đến lần khác, khi ngồi xem phim cạnh một ai đó không phải Áo Khoác Xám, cô vẫn cứ mãi nhớ hoài về một năm ba tháng đã ngỡ phai phôi.

Có lẽ, Váy Hoa bàng hoàng nhận ra rằng, những người đàn ông cùng cô bước vào rạp chiếu phim, không phải ai cũng có thể như Áo Khoác Xám, đơn giản mà ăm ắp yêu đương. Ai cũng ấp ủ mong muốn bé mọn, một lần thôi, tận dụng tối đa những khoảng tối trong rạp chiếu, để đặt để một nụ hôn chiếm đoạt, hay cuồng liệt một vòng siết đam mê. Và với niềm tin tưởng hiển nhiên của một trí tuệ đàn ông thời đại rằng, một khi Váy Hoa đã chấp nhận thả mình – dù chỉ một đôi phút thôi – như cái viễn cảnh kia, ắt hẳn sau khi rời khỏi rạp phim, họ sẽ được thỏa thê với một bộ phim khác, mình là vai chính. Không hiểu sao khi chuỗi suy tư của mình đi đến đây, Váy Hoa lại thấy lợm giọng vô kể.

Cảm giác ngột ngạt đột nhiên dâng cao, như triều lên vội vã. Váy Hoa thẳng thừng dùng bàn tay thon mềm của mình, hất mạnh bàn tay phải vẫn còn yên vị nơi eo cô. Sơ Mi Kẻ giật mình thoáng chốc, anh quay sang nhìn cô. Không kịp để anh buộng giọng mơn trớn thường nhật – mà cô có thể đoán chắc được – Váy Hoa đứng dậy. Lịch sự xin đôi tình nhân tuổi teen ngồi phía ngoài nhường đường, cô bước khẽ ra ngoài, không quên gửi lại cho anh mấy từ: “Em mệt, về trước đây! Không cần đi theo em!”. Kiên quyết, Váy Hoa bước nhanh trong màn tối, tiến về cửa ra.

Đôi giày trắng của cô lạo xạo trên nền sỏi. Cô bước nhanh về phía cổng rạp phim, khẽ chớp mắt một cái để cảm nhận làn gió đêm ve vuốt, ủi an. Cũng lại người đàn bà đó, người đàn bà có cái xe đẩy đầy màu sắc, chất những món hàng xinh xinh: bánh, kẹo, mấy bịch snack, mấy chai nước suối, nước ngọt… ngay sát lề trái cổng rạp phim, cất tiếng lảnh lót quen thuộc: “Chị biết ngay là em sẽ lại về nửa chừng mà, cả chục lần nay rồi, có bao giờ em ngồi coi hết bộ phim đâu! Mà, mỗi lần đi với một chàng khác nhau mới ghê chớ, cô em cũng đáo để thiệt hén?!”.

Chả buồn trả lời đôi co, Váy Hoa chỉ nhếch cười và bước ra phía đường. Cô vẫy một chiếc taxi vừa chờ tới. Đúng lúc. Cô ngồi vào băng sau, giọng không cảm xúc: “Về quận 3!”.

Ừ thì, cả chục lần rồi, đã 2 năm nay, kể từ ngày Áo Khoác Xám vĩnh viễn không thể đưa cô đi coi phim được nữa, cô tự cho mình cái quyền tự do vào rạp với bất kể người đàn ông nào đeo đuổi mình. Nhưng vào rạp, chỉ để ngồi yên đó, và lặp lại quy trình: va chạm – suy nghĩ – nhớ - ghê tởm – và rời đi. Chỉ vậy thôi…

Chiếc taxi lướt nhanh.

Saturday, June 6, 2009

Nhạt phai



Theo dòng trôi ngày tháng, đến một ngày đột nhiên, nhận ra rằng: Mình không tài nào nhớ nổi lần gặp mặt cuối cùng, gần nhất; hay không rõ đã bao lâu rồi không nhận tin nhắn, một cuộc gọi nhau. Một nỗi buồn mơ hồ, rồi đậm nét để gọi tên: Hóa ra đã nhạt phai nhau rồi, những người cũ!

Mới hiểu được hết và tin là thời gian và cuộc sống này, tàn nhẫn và khắc nghiệt đến dường nào...


Thursday, June 4, 2009

Có những khi một mình...


Nhiều những khi, vì muốn đổi thay khẩu vị cuộc sống mình, tôi thả bản thân trôi về những khoảng cô đơn. Một mình thôi, không cần tiếng nói ai, giọng cười nào đó. Một mình với thứ âm nhạc lả lướt không nhập tâm, với góc quán nhìn chiều ngả màu tối, tối ngả vào tôi. Có những khi một mình như thế... để thấy đời đôi khi cần lắm cô đơn.

(Tôi hoàn toàn thật lòng khi viết đến dấu chấm kết của đoạn văn trên, và hoàn toàn không phải lại một-kiêu-hãnh-khác của Bò Cạp - hay đại loại thế!)

Ngẫm nhiều, thấy là, chuyện con người cần những thời khắc cô đơn thực sự là cần thiết. Như một người đã quá đắm chìm chăn gối ái ân, một lần thôi, tự thỏa mãn chính mình, cũng thú vị lắm lắm!


Khi bắt đầu typing những dòng chữ này, cái tựa đề khẽ khàng buông ra, rồi những câu từ cứ thế trôi chảy - tôi vẫn còn nghĩ, sẽ là một entry ít nhiều gì cũng pha chất lãng mạn bi ai, nhuốm chút buồn thảng hoặc thật thời thượng(?!?) Đâu ngờ, tự nhiên một sát na thôi, ước muốn lộng ngôn lại đột ngột dâng mạnh mẽ, như khắc cuối cùng của đỉnh điểm, thăng hoa, tuôn trào. Nhưng, hà cớ gì lại phải khép mình lại vào khung dịu dàng hoa mỹ câu từ, trong khi, có những khi một mình, thế này, cũng muốn lộng ngôn với đời, với người, với chính mình, biết bao.

Nhưng, có lộng ngôn thì cũng phải bám sát chủ đề được tâm tư "đặt hàng", đừng mê mải quá mà lệch pha chính cảm thức hiện tại. Nên, sẽ quay lại ngay đây với nghĩ suy gói gọn trong mấy từ của tựa đề: Có những khi một mình...

Ừ thì, những khi một mình... Khi mà những ý nghĩ tốt đẹp tươi xanh như mùa hoa mới, hay xấu xa đê hèn như cơn trụy lạc một kỹ nữ đơn-thuần-bán-thân-vì-khoái-lạc, cũng sẽ chẳng làm ai khó chịu, chẳng chuốc lấy một tiếng cười hòa điệu nhạt nhẽo, hay một ánh nhìn bức bối vô duyên. Những khi đó, cánh cửa mở tung, những suy nghĩ được tiếp thêm đôi cánh không-cần-quan-tâm sẽ chấp chới thỏa thích. Bay đến đâu cũng được. Nán đôi chút chỗ nào đó cũng chẳng sao. Thích thì cứ bê tha những đồi trụy tưởng tượng. Không thích thì lững thững bay đến Vườn mơ mộng, thoát ly tạm thời. Chưa bao giờ, như những khi một mình, ý nghĩ bản thân lại hoàn hảo, tự do và đẹp não nùng với sự thăng hoa trọn vẹn, đến như vậy!

Và, những khi một mình... Nối gót ý nghĩ tự do chạy nhảy, ngôn từ cũng muốn sổ lồng. Nhưng, lý trí không cho phép - vẫn còn chút để ý dư luận, vì đại đa số thường nhân đều cho rằng chuyện tự nói khi có một mình là một triệu chứng hiển nhiên dễ dẫn đến... tâm thần bất ổn, tâm trí bất minh - hay ngắn gọn là Khùng Điên vô cùng! Thế nên, không nói bằng miệng thì ta chuyển sang nói bằng tay. Dùng tay thay cho oral sex thì khoái cảm cũng không thua kém, biết thế, nên những khi một mình, nhu cầu được viết và hành động viết lại được tuyệt đối tất thảy con người mình ủng hộ một cách cuồng liệt nhất. Và, nguyên nhân vì sao số lớn những entry - từ nghiêm túc rạch ròi, đến loạn ngôn lạc ngữ; từ lơ lửng tầng không, đến tịch liêu trần trụi... - lại được viết nên, số lớn là vào những khi tôi một mình. Từ rày về sau, ai đó trót lỡ dọc mấy dòng nhăng nhít vô chừng hay bê tha chữ nghĩa của tôi, mà có tức, có thương, có ngu ngơ, có nghĩ ngợi, cũng không cần phí phạm thời gian nữa nhé, vì đã giải thích nguyên nhân rồi còn gì! Ừ thì, vì lúc đó tôi một mình...

Nhưng nếu cứ theo 2 khuynh hướng có phần nào báng bổ cô đơn và cổ xúy buông thả bản thể khi một mình như trên, chắc khối kẻ đọc đến cái dấu lửng cuối đoạn trên đã không ít thì nhiều, máu nóng lên tới cổ và muốn tìm ngay cái kẻ biến thái - theo ý nghĩ lúc ấy của đối tượng - để mà phân tài cao thấp một phen, cùng thi thố lý giải về ý nghĩa của sự một mình, và hai mình, hay nhiều mình gì gì đó. Tôi đoan chắc điều này, là vì nếu một tôi khác, một thời điểm khác, đọc những dòng này cũng sẽ rất dễ nảy sinh những xúc cảm tương tự.

(Tự nhiên viết đến đây, tôi lại ngẫm đến chuyện phủ định chính mình, thấy lý thú gì đâu. Và, phải tự ngồi chiêm nghiệm mất mấy chốc, mới quay lại với nhịp entry dang dở)

Dù diễn giải bằng những câu phức ngông cuồng, hay câu từ sáng choang vì gọt giũa - như từ bấy đến giờ - nhưng, thực tâm, tôi chỉ muốn nói về một điều giản dị nhất: Khi một mình, ta hoàn toàn tự do sống với chính mình. Có biết là, sau những lúc giả tạo quá nhiều trong xô bồ thường nhật, hay những khi phải toang hoác miệng cười trong đám đông vờ-thân-thiết, những thật thà theo kiểu khác - vì vẫn kiêng nể, ngại ngần; thì những khi cô đơn, một mình thôi, lại là lúc ta sống cho chính ta nhiều nhất! Và vì là một người, ít nhiều yêu bản thân đến mụ người theo một chừng mực nào đó, nên sau nhiều đông vui, hò hẹn, tôi vẫn thường xuyên tìm và tạo cho mình, cơ hội để được cô đơn.

Để, tận cùng của sự thụ hưởng khi một mình, thả hết nghĩ suy, thả hết trăn trở, quăng lông lốc mớ lo toan qua một bên, tôi lại thấy mình được tái sinh. Trong chính mình. Để rồi sau những khi một mình, thì tôi vẫn là tôi đó thôi, nhưng tươi mới từng nano ý nghĩ. Rồi tôi lại cần sẻ chia, lại cần tiếng nói, điệu cười, sự đồng cảm - để cân bằng lại mạch sống cá nhân - biết bao nhiêu!

Thì cứ thế mà thôi, vậy thôi! Những khi ai đó muốn được một mình, cứ để họ một mình. Chỉ cần khi họ cần nhiều hơn một mình, thì hãy đến cạnh bên, vậy là đủ đầy!

...

Tôi đang muốn một mình. Và được một mình. Lạc thú gì đâu!