Wednesday, July 9, 2008

Lối cỏ xanh vương khói chiều


Những ngày hạ nồng gió đã đi qua gần hết. Thời gian lại dày thêm năm tháng vui – buồn. Ta từ lâu đã thôi khái niệm bốn mùa. Ta từ lâu chỉ biết chờ mùa sau bằng vô định.

Những ảo tưởng mùa cũ ngỡ như làn khói trắng cuối chiều, tan vào hoàng hôn, hư vô dần cảm thức. Vậy mà, những chốc vô tâm, lại về đầy trong tâm trí. Những thoáng chạm khẽ làm xanh xao lòng. Bạc thếch nhớ thương. Bạc thếch niềm chua chát.

Những con đường bàn chân quên lối, nay lại ngỡ ngàng vòng xe phố đẩy đưa. Ta muốn về gặp lại chính ta nơi góc đường năm cũ. Mà buồn thay, chỉ có gió xoay cuốn lá, bảng lảng trời tan một giấc mơ muộn phiền.

Những cô đơn ngập lòng ngỡ là xa vắng. Một câu chuyện đau, một đêm mộng mị - Tất thảy lẻ loi lại vây lấy. Quanh ta không bóng người. Hoang vắng cuộc đời. Hiu quạnh nỗi ngậm ngùi.

Ta bước ra ngày mới chào mặt trời bằng nụ cười xa xót. Bàn chân mong manh lại bước trên lối cỏ xanh gầy. Lòng tìm vui niềm gió mới, mà trái tim quyện khói lam chiều. Thấy khó hiểu chính ta. Sao cứ mãi mông lung quá! Sao cứ mãi mơ hồ…

Lối cỏ xanh ta bước đi như bao tháng ngày vẫn vậy

Mà dường hôm nay sương khói quẩn quanh thật nhiều!

...

(Viết trong một chiều vô cảm, mà đắng lời đầu môi. Muốn tự nhắc mình một điều gì đó, mà lại thôi! Hình như không phải là viết, mà là chảy trôi những niềm vơ vẩn. Không vui, cũng không buồn!)

No comments:

Post a Comment