Nhìn theo góc độ tích cực: Thơ mình hay viết chỉ những lúc sầu muộn. Hết thơ, là đã hết muộn sầu. - Nhưng có thật là vậy không? Cũng chẳng biết!
... Không biết khi nào lại xanh mầm thơ suy nghĩ. Chẳng biết khi nào Thơ lại mưa mát trần gian tôi. Thì đợi vậy! Đời vẫn mông mênh, lòng người vạn nẻo. Thì chắc là, ta vẫn cần thơ...
Gắng gượng vài dòng - gọi là tri ngộ cố nhân:
Viết cho những mùa thơ chưa xa lắm
Ta viết cho những mùa thơ chưa xa lắm
Bằng đôi lời tình tự gió, mây
Ngoảnh lại ngày qua, đếm đong niềm chát đắng
Mây gió vô tình, nên đâu có hay…
Ta bây giờ lạc lối đời dâu bể
Nên mộng mơ chìm khuất trăm nẻo vô thường
Ta bây giờ - dẫu chạnh lòng đặt bút
Cứng tay rồi, sao viết nổi yêu thương?
Ta nhỡ mãi những mùa thơ chưa xa lắm
Tuổi hoa niên xanh ước vọng sân trường
Lời của trái tim ấp ủ, rồi thao thức
Viết đôi dòng trao gửi niềm mến thương…
Những mùa thơ ngây ngô lòng giấy mới
Ta hoan ca, hát lời gió giữa trời
Mênh mông lắm, những tâm tình bát ngát
Gửi vào thơ, ôm ấp mộng mơ tôi!
Mà bây giờ, thơ xưa vàng hoen ố
Những trang giấy học trò màu ngả vết thời gian
Mà bây giờ, ta bụi đời lang thang phố
Phố tuy dài, nhưng chỉ toàn trái ngang…
Thơ chán ghét, bỏ rơi ta bên hè vắng
Lối tình xưa gió cuốn lá bời bời
Thơ cũng theo gió, về trời, mất hút
Sót lại một tâm hồn, trống vắng, chơi vơi…
Hôm nay viết, cho những mùa thơ xưa ấy
Tự dặn lòng còn níu chút bâng khuâng
Có đôi khi, xót xa lòng biết mấy
Nhắm mắt, chiêm bao, ngỡ thơ cũ về gần…
No comments:
Post a Comment