Wednesday, July 16, 2008

Hình như, quên mất Thơ!


Yêu thơ từ những ngày còn hồn nhiên như gió, rồi tập tành viết vơ vẩn những dòng xúc cảm ngây ngô. Ấy mà, cũng độ chục năm!


Những buổi đầu vất vả loay hoay chọn lời, lựa ý, xếp đặt câu chữ. Ý đơn, tứ nông, viết đôi dòng lảm nhảm. Cảm xúc cứ như sương buổi sớm, trong trẻo mà chóng vánh làm sao. Rồi đến dần những bài thơ tình tự, những bâng khuâng bắt đầu có thể tự mình xếp hàng thẳng lối trong một bài tự do hay lục bát chòng chành. Vậy là, tạm gọi đã thành người quen của Thơ. Thi sĩ mộng mơ – hình như ai cũng có một thời như thế!


Rồi lãng quên mất khi nào không biết! Lạ thay, lúc xưa cảm thấy viết ra những cảm xúc của bản thân bằng những dòng tản văn tạp nham lại khó vô cùng. Cái gì cũng thi hóa thành những dòng thơ thẩn. Thế mà, đã nửa năm hơn, thơ đi vắng, văn lại ăm ắp trong nhà.


Quên mất thơ. Ý tứ bay như mây ngang trời, về miền nào xa lắm! Ta ngồi nguệch ngoạc những nét bút vô hồn, thôi rồi, không còn thơ nữa!


Thực tâm, vẫn còn yêu thơ lắm! Có những lúc bùng nổ trăm nghìn cảm xúc, muốn nghí ngoáy một tràng những lời thơ mông lung, vậy mà, lại chẳng được. Có thể viết đấy, câu chữ tự nhiên thành, ý tứ tự nhiên sắp xếp thành chuỗi phản ứng trên mặt giấy, nhưng Vô Hồn.

Nhìn theo góc độ tích cực: Thơ mình hay viết chỉ những lúc sầu muộn. Hết thơ, là đã hết muộn sầu. - Nhưng có thật là vậy không? Cũng chẳng biết!


Nhìn theo góc độ lãng quên: Ừ thì, đã qua rồi cái thời mộng mị chiêm bao, xa mất rồi những ngày tháng chông chênh thơ và gió. Thi sĩ ngu ngơ thuở mười tám đôi mươi giờ đã phải oằn mình trong bộn bề lo toan. Thơ theo gió bay về trời. Ta theo sóng xô vào đời.


... Không biết khi nào lại xanh mầm thơ suy nghĩ. Chẳng biết khi nào Thơ lại mưa mát trần gian tôi. Thì đợi vậy! Đời vẫn mông mênh, lòng người vạn nẻo. Thì chắc là, ta vẫn cần thơ...



Gắng gượng vài dòng - gọi là tri ngộ cố nhân:

Viết cho những mùa thơ chưa xa lắm


Ta viết cho những mùa thơ chưa xa lắm
Bằng đôi lời tình tự gió, mây
Ngoảnh lại ngày qua, đếm đong niềm chát đắng
Mây gió vô tình, nên đâu có hay…

Ta bây giờ lạc lối đời dâu bể
Nên mộng mơ chìm khuất trăm nẻo vô thường
Ta bây giờ - dẫu chạnh lòng đặt bút
Cứng tay rồi, sao viết nổi yêu thương?


Ta nhỡ mãi những mùa thơ chưa xa lắm
Tuổi hoa niên xanh ước vọng sân trường
Lời của trái tim ấp ủ, rồi thao thức
Viết đôi dòng trao gửi niềm mến thương…

Những mùa thơ ngây ngô lòng giấy mới
Ta hoan ca, hát lời gió giữa trời
Mênh mông lắm, những tâm tình bát ngát
Gửi vào thơ, ôm ấp mộng mơ tôi!

Mà bây giờ, thơ xưa vàng hoen ố
Những trang giấy học trò màu ngả vết thời gian
Mà bây giờ, ta bụi đời lang thang phố
Phố tuy dài, nhưng chỉ toàn trái ngang…

Thơ chán ghét, bỏ rơi ta bên hè vắng
Lối tình xưa gió cuốn lá bời bời
Thơ cũng theo gió, về trời, mất hút
Sót lại một tâm hồn, trống vắng, chơi vơi…

Hôm nay viết, cho những mùa thơ xưa ấy
Tự dặn lòng còn níu chút bâng khuâng
Có đôi khi, xót xa lòng biết mấy
Nhắm mắt, chiêm bao, ngỡ thơ cũ về gần…


No comments:

Post a Comment