Friday, March 27, 2020

Phố thôi hát tình ca


5.30pm, tự cho mình đoạn nghỉ ngắn giữa mớ task chất chồng work from home, tôi xuống nhà nhận ly trà vải lài order từ grab food. 

Sắp tan hết chiều, nhưng ko hiểu vì đâu, bóng nắng màu mật ong vẫn còn vấn vít vương vãi trong con hẻm nhỏ. Từ một gian nhà hàng xóm, ai đó đang xem (lại?) clip Don Nguyễn nhép theo trích đoạn vở 'Hợp đồng mãnh thú', vừa đúng đoạn cuối khi tiếng nhạc intro day dứt của 'Tình ca phố' vang lên, sau đó giọng Đức Tuấn nối vào. Tôi như đột ngột bị nhấn nút pause, sững người, tim hẫng đi một nhịp. 

Đã quá lâu tôi chưa nghe bài hát này. Đã quá lâu. 

Tôi lên nhà và tiếp tục công việc dở dang. Nhưng thay vì playlist nhạc BTS dùng để buff năng lượng, tôi lại repeat bài này suốt 2 tiếng đồng hồ sau đó, bỏ mặc mình chìm vào những ngày tháng cũ.

Những tháng ngày rất cũ. 

Tự dưng muốn được ngồi ở một góc quán quen, ngắm Saigon, nhìn mưa nắng hai mùa vẫn qua. Muốn hẹn thêm nơi phố lớn với những yêu dấu đã từng. Muốn gặp lại mình của quãng đời xanh như lá. 

... 

Hiển nhiên, giữa thực tại phũ phàng lúc này, có lẽ, phố đã chẳng còn tâm sức đâu mà hát tình ca. 

... 

(Saigon, 
27/03/2020.)


Saturday, March 21, 2020

Những ngày này


(c) photo by smwallday.

Những ngày này, 
Chỉ muốn lặng yên như một thân cây 
Rễ chôn sâu vào nếp nhà êm ấm 
Rũ lá tham sân, khẽ lay thật chậm 
Sáng mở lòng đón nắng, tối khép cành chiêm bao. 

Những ngày này, 
Khoảng trời mỗi người chợt bé tựa cái ao 
Còn ta mỏng manh như loài cá nhỏ 
Phiền muộn rêu rong, bóng chiều ráng đỏ 
Quẩn quanh nơi đáy nước, sợ ngoài kia miên trường. 

Những ngày này, 
Đôi khi ước mình là một giọt sương 
Cứ thế tan đi trong ánh ngày đang tới 
Chẳng còn thiết tha, chẳng còn trông đợi 
Nhân sinh vốn khổ đoản, số mệnh thì vô thường. 

Những ngày này, 
Nhìn đâu đâu cũng thấy ưu thương... 

...

(Saigon, 
Tháng Ba, Hai Không Hai Mươi.) 


Saturday, February 8, 2020

Hôn


(c) artwork by kildren.

Muốn hôn người góc phố 
Giữa dòng đời loay hoay 
Saigon muôn lối rẽ 
Tay xin đừng rời tay 


Muốn hôn người quán vắng 
Khúc nhạc chiều bay bay 
Lời ca ngân khe khẽ 
Vai kề vai níu vai

.

Muốn hôn người ngõ tối 
Cuối ngày dài chông chênh 
Chiếc hôn dẫu rất vội 
Vẫn đủ cho môi mềm 

.

Muốn hôn người xó bếp 
Mùi gia đình quẩn quanh 
Lòng thơm như bánh mới 
Hương thời gian thanh thanh 

.

Muốn hôn người chăn chiếu 
Ngực trần in dấu yêu 
Tim chạm tim thắp lửa 
Lặng im nói bao điều 

.

Muốn hôn người như thể 
Chiếc hôn sâu sau cùng 
Lỡ mai này cách biệt 
Còn chút tình bao dung... 

...

(Saigon, 02/2020. 
Cho Valentine sắp tới, 
cho mấy đoạn tình đã qua.)


Tuesday, December 31, 2019

2019 - A Year of Survival


Ngày cuối cùng của năm, tôi lướt instagram và xem lại những khoảnh khắc chính mình. Đi qua từng tháng, nhặt nhạnh từng hồi ức rời rạc, chắp vá từng mẩu chuyện dở dang... ngồi thu xếp lại, ghép thành bức tranh 2019. Bức tranh mà tôi sẽ đặt tên, giống hệt như tiêu đề bài viết tháng Bảy, là Sống Sót. 

... 

Thú thật là đến tận thời điểm này, tôi vẫn chưa tin được rằng mình đã sống sót, đã sắp lê thân qua hết những ngày tháng vật vờ vô vọng của năm đầu đại hạn năm cuối tam tai. Sống sót, vốn dĩ, chưa bao giờ là dễ dàng. Chưa bao giờ, tôi thấu hiểu trọn vẹn câu nói đó như ở 2019 này. 

Chưa bao giờ, tôi nghĩ nhiều về cái chết đến mức hoài nghi về hiện sinh. Chưa bao giờ, tôi thấy tín niệm về hy vọng thực ra chỉ là một cách xảo ngôn của tuyệt vọng. Chưa bao giờ, việc thức dậy và hít thở mỗi ngày, đôi khi, lại khó khăn vô cùng tận... 

Vậy mà, cũng đã sắp lê thân qua hết. Vậy mà, cũng mở được một khe cửa hẹp vào 2020.

... 

Trong vô vàn mảng tối của bức tranh, đâu đó, diệu kỳ thay, vẫn sáng lên đôi ba màu sắc khác. Nhìn lại, mới bất giác nhận ra, hóa ra, tôi đã không ngừng cố gắng yêu thương chính mình, ngay cả khi ngỡ rằng đã buông bỏ. Hóa ra, tôi đã nỗ lực để gìn giữ cho bản thân những vệt màu của gia đình, của tình thân, của bạn hữu... dù lắm lúc vẫn thấy mình cô đơn đến cô độc. 

Có lẽ, vịn vào đó mà tôi đứng dậy, nương theo đó mà tôi ngược đường đi lên khỏi đáy vực sâu. 

Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, ít nhất, còn được vài đoạn dấu nhớ ghi khắc nơi tim mình. 

Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, tạm xem như học xong bài học về sống sót. Xét đến cùng, đơn giản chỉ là yêu thương bản thân và gìn giữ những chân giá trị đã xác tín của chính mình. 

... 

Cám ơn, và tạm biệt 2019. 
Xin chào, 2020! 

(Saigon, 
31/12/2019.) 


Friday, December 20, 2019

Mắt biếc


Có tình yêu người ngỡ 
Chỉ như trò trẻ con 
Ai ngờ là vết khắc 
Mấy mươi năm vẫn còn... 

Có hồn nhiên tuổi nhỏ 
Hai mái đầu còn xanh 
Lời thương chưa kịp ngỏ 
Người nỡ quên, sao đành 

Có ánh nhìn biêng biếc 
Của một thời đắm say 
Người mang trao ai đó 
Mặc lòng tôi, gió bay 

Có thị thành lấp lánh 
Che khuất người tôi thương 
Phù hoa và nước mắt 
Tôi vẫn đứng cuối đường 

Có thời gian đi vội 
Mấy ai chờ đợi ai? 
Cớ sao tôi khờ dại 
Ôm nỗi đau, thở dài 

Có trái tim chật hẹp 
Chỉ chứa một hình dung 
Một cành hoa ngày cũ 
Dư hương đến vô cùng 

Có tiếng đàn vụn vỡ 
Ghép thành lời bi ca 
Mấy ai hay nỗi nhớ 
Cứ trẻ mãi không già? 

Có tình yêu người ngỡ 
Chỉ như trò trẻ con 
Ai ngờ là vết khắc 
Suốt trăm năm mãi còn... 

...

(Saigon, 20/12/19. 
Cho "Mắt biếc", 
 cho những tháng ngày đủ xa.)


Friday, December 13, 2019

Có những ngày (dark version)


(c) photo by @salvadormaliii

Có những ngày buồn từ sớm tinh mơ 
Mớ mắt ra muộn phiền đã ở đó 
Vội vã vòng xe xuống đường, 
chạy hướng nào cũng gặp đèn đỏ 
mà tâm trí mình thì xám đen. 

Có những ngày 
loay hoay giữa muôn vạn tiếng còi, kèn 
nhiều khi lại thấy mình chết lặng 
Biết sống sao cho đặng 
một kiếp người rối ren? 

Có những ngày 
ngày cũng như đêm 
nhìn quanh chỉ toàn bóng tối 
Kẻ vô đạo, làm thế nào mà rửa tội? 
Lấy ai thắp nến lòng mình? 

Có những ngày 
chẳng tha thiết bình minh 
Chỉ muốn chìm trong mộng cảnh 
nương nhờ giấc mơ cất cánh 
bay tới miền vãng sinh... 

Có những ngày 
kẻ thù lớn nhất là bản thân mình... 

...

(Saigon, 
những ngày buồn cuối năm.)

Wednesday, November 20, 2019

Bi ca


Những người trẻ đâu đó 
Tử mệnh vì tự do 
Còn mình, tâm già cỗi 
Vong thân bởi sầu lo? 

Những người trẻ lý tưởng 
Xây đời bằng máu xương 
Còn mình, ôm huyễn mộng 
Sống lạc giữa hoang đường? 

Nhân sinh tựa chớp mắt 
Hồng trần vốn bụi tro 
Hiển vinh và suy bại 
Chỉ như một chuyến đò... 

Những người trẻ đâu đó 
Nhuộm vàng thế kỷ xanh 
Còn mình, dòng máu đỏ 
Tự chôn xuống đất lành? 

... 

(Saigon, Mười Một Mười Chín.
Phức cảm giữa những ngày không an yên,
thấy đời đầy bất trắc.)


Sunday, November 3, 2019

Hoàng hôn


Chợt muốn đi tìm 
một buổi chiều yên 
Nhẹ như hơi thở người sau gáy 
Êm như chiếc hôn non vụng dại 
Bóng chúng mình nghiêng nghiêng 

Phức điệu cuộc đời bỗng chốc lặng im 
Nhường chỗ cho khoảng không lời thật đẹp 
Vết thương nào chợt khép 
Cơn mơ nào lại xanh 

Chợt muốn đi tìm 
buổi chiều đẹp như tranh 
Màu nắng Levitan, bầu trời Van Gogh 
Gặp lại phía bên kia con dốc 
Giữ nhau cho hoàng hôn... 

(Saigon, 
Mười Một, 
Hai Không Mười Chín.)

---

* cảm hứng khi nghe ''Hoàng hôn" - Cheung.

Wednesday, October 9, 2019

Trần gian buồn đến thế


Phố ồn ào đến thế 
Sao nghe lòng lặng thinh? 
Đời xô bồ đến vậy 
Sao chỉ thấy riêng mình? 

Ngày tháng dài đến thế 
Sao phận người mỏng manh? 
Đớn đau nhiều đến vậy 
Sao cơn mơ chưa thành? 

Trần gian buồn đến thế 
Sao vui không về qua? 
Nhân sinh sầu đến vậy
Chưa kịp yên, đã già...

...


Saturday, October 5, 2019

Những bông hoa trên nấm mồ tuyệt vọng


"Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa..." (TCS)

Những năm mới lớn, khi còn là một đứa chuyên văn thích mộng mơ và giả vờ sâu sắc (dù thật ra, bây giờ vẫn thế!), tôi đã từng vô cùng tâm đắc với trích dẫn trên - một cách khó hiểu. Một cách khó hiểu, vì lúc bấy giờ tôi đã có trải nghiệm gì đâu để mà cảm thấu đủ đầy câu nói ấy? Tôi đã biết tuyệt vọng là thế nào mà bày đặt triết lý tự vấn nhân sinh? 

Rồi chớp mắt, gần hai thập niên trôi qua. Va vấp và trưởng thành, không ít khi bị cuộc đời cưỡng bức đến thảm thương, dường như có đôi lần tôi thấy mình đã chạm được đến cái ngưỡng "tận cùng của tuyệt vọng". Ở đáy vực, như cách tôi thường nói. Nhưng ngạc nhiên thay, không có bông hoa nào nơi đó. 

Không có bông hoa nào nơi đó, bởi lẽ, đáy vực của tôi chưa phải chốn tận cùng như lời của Trịnh. Bởi lẽ, ngoài kia mênh mông có vô vàn số phận mà vực sâu ko đáy của họ mới thực là chốn tận cùng.  
Như Arthur Fleck. 

Đó mới chính xác là một kẻ đã và luôn sống ở nơi chốn "tận cùng của tuyệt vọng". Một tay hề dị hợm bị cuộc đời giẫm đạp và mọi người miệt khinh, sống kiếp rác rưởi giữa một Gotham đang dần điên loạn và mất nhân tính. Một kẻ luôn nghĩ chỉ cái chết mới làm đời mình có ý nghĩa. Một kẻ cười-ko-kiểm-soát để thay cho hết thảy biểu lộ cảm xúc thông thường. Một kẻ tâm thần vô dụng đến vô vọng. Một kẻ nhảy múa với đau thương. 

Vậy, có bông hoa nào dành cho Arthur? 

Những phát súng trên tàu điện ngầm vô tình đánh thức bản ngã u tối? Màn diễn stand-up comedy vụng về dở khóc dở cười? "Trò hề" trong show đêm muộn của Murray Franklin? Hay sự chuyển mình từ nobody trở thành somebody - "người truyền cảm hứng" cho bạo động và tội ác bùng nổ khắp Gotham? 

Không ai có câu trả lời chính xác. 

Nhưng người ta có thể võ đoán, và tin rằng, trên nấm mồ tuyệt vọng mang danh Arthur Fleck cuối cùng đã nở bừng những đóa hoa máu rực rỡ dưới thân phận Joker. 

--- 

* Viết nhảm cuối một ngày mệt nhoài, hoàn toàn là cảm xúc cá nhân, miễn tranh luận. 
** Joaquin Phoenix xứng với mọi lời tán tụng bởi màn trình diễn đáng kinh ngạc, extremely out-standing!