Ngày cuối cùng của năm, tôi lướt instagram và xem lại những khoảnh khắc chính mình. Đi qua từng tháng, nhặt nhạnh từng hồi ức rời rạc, chắp vá từng mẩu chuyện dở dang... ngồi thu xếp lại, ghép thành bức tranh 2019. Bức tranh mà tôi sẽ đặt tên, giống hệt như tiêu đề bài viết tháng Bảy, là Sống Sót.
...
Thú thật là đến tận thời điểm này, tôi vẫn chưa tin được rằng mình đã sống sót, đã sắp lê thân qua hết những ngày tháng vật vờ vô vọng của năm đầu đại hạn năm cuối tam tai. Sống sót, vốn dĩ, chưa bao giờ là dễ dàng. Chưa bao giờ, tôi thấu hiểu trọn vẹn câu nói đó như ở 2019 này.
Chưa bao giờ, tôi nghĩ nhiều về cái chết đến mức hoài nghi về hiện sinh. Chưa bao giờ, tôi thấy tín niệm về hy vọng thực ra chỉ là một cách xảo ngôn của tuyệt vọng. Chưa bao giờ, việc thức dậy và hít thở mỗi ngày, đôi khi, lại khó khăn vô cùng tận...
Vậy mà, cũng đã sắp lê thân qua hết. Vậy mà, cũng mở được một khe cửa hẹp vào 2020.
...
Trong vô vàn mảng tối của bức tranh, đâu đó, diệu kỳ thay, vẫn sáng lên đôi ba màu sắc khác. Nhìn lại, mới bất giác nhận ra, hóa ra, tôi đã không ngừng cố gắng yêu thương chính mình, ngay cả khi ngỡ rằng đã buông bỏ. Hóa ra, tôi đã nỗ lực để gìn giữ cho bản thân những vệt màu của gia đình, của tình thân, của bạn hữu... dù lắm lúc vẫn thấy mình cô đơn đến cô độc.
Có lẽ, vịn vào đó mà tôi đứng dậy, nương theo đó mà tôi ngược đường đi lên khỏi đáy vực sâu.
Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, ít nhất, còn được vài đoạn dấu nhớ ghi khắc nơi tim mình.
Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, tạm xem như học xong bài học về sống sót. Xét đến cùng, đơn giản chỉ là yêu thương bản thân và gìn giữ những chân giá trị đã xác tín của chính mình.
...
Cám ơn, và tạm biệt 2019.
Xin chào, 2020!
(Saigon,
31/12/2019.)