Monday, September 17, 2018

#loneliness


...

cô đơn ở trên cao 
có bầu trời làm bạn 
có lon bia chờ cạn 
có bãi lòng trống hoang 

giữa trần thế lang thang 
cô đơn thành cô độc 
nước mắt ai chảy dọc 
nước mắt mình ngả nghiêng 

người cười ta kẻ điên 
ta cười người nhạt nhẽo 
ta cười đời bạc bẽo 
ta khóc mình lẻ loi...

...

* cảm hứng từ hình của Bàng, 
viết tặng Bàng mà cũng là tặng chính mình.


Saturday, September 15, 2018

Đi đám cưới người mình yêu


Đi đám cưới người mình yêu 
Có biết bao điều muốn nói... 

Có lẽ hôm nay là lần sau cuối 
Ta nhìn người bằng ánh mắt hôm qua 
Chỉ mai đây thôi tất cả sẽ phai nhòa 
Vốn lạ xa, ta và người, trở về làm xa lạ 

Có lẽ những gì đã từng rồi sẽ tan nhanh vội vã 
Như cái cách ngày đó ta nói yêu người 
Như cái cách ngày đó người bỗng gượng cười 
Thì yêu là yêu thôi, đời có gì mãi mãi? 

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu ta đã nên dừng lại 
Con đường bão giông vực sâu đón chờ 
Nhưng nếu con tim chịu lắng nghe lý trí thì đời còn đâu những bất ngờ 
Bất ngờ tương phùng, bất ngờ đớn đau, bất ngờ ly biệt... 

Có lẽ cuối miền tâm tư là cả một trời hối tiếc 
Nước mắt chảy ngược lấp lóa thành dòng 
Ký ức hóa rêu phủ đầy đáy sông 
Bụi tro cũ ta thả chìm trong sóng nước 

Có lẽ đi đám cưới người mình yêu là bi kịch đã được dự báo trước 
Nhưng ta biết làm gì hơn ngoài cay đắng mỉm cười 
Câu chúc phúc nghẹn mãi không nói thành lời 
Chỉ mong người hãy tin ta thật tâm nguyện người yên ấm 

Có lẽ sau tất cả nông nổi thanh xuân giờ đến lúc ta phải bước thật chậm 
Trên nẻo cô đơn hướng về phía không người 
Chấp nhận hết thảy đã qua như một phần không thể thiếu trong đời 
Sẵn sàng mở lòng cho những gì sẽ tới... 

Đi đám cưới người mình yêu 
Có biết bao điều chưa nói... 

... 

(Saigon, 15/09/18 
nhân đi một đám cưới, bắt gặp cảm xúc quen 
- như mình đã từng.)

Sunday, September 2, 2018

Một buổi chiều quê


Chiều ở quê Nội. 

Trời sau mưa, gió trong và mát. Ven sông, tiếng nước đập nhẹ vào bờ đê xào xạc. Ngoài ruộng, bên thửa lúa vàng trĩu bông oằn mình đong đưa, bên thửa vừa gặt đang đốt đồng sực nồng khói ấm. Mùi khói, mùi đất, ngai ngái thân thương. 

Ráng chiều kéo từng vệt cam sẫm phía xa chân trời. Lác đác vài tia nắng mỏng sót lại trên mấy chạc cây. Hàng dừa dọc đường thôn đổ bóng nghiêng héo hắt. Một bầy chim chấp chới bay về hướng cửa sông. 

Mây dần xuống thấp. Bóng chiều loang nhè nhẹ. 

Nhà ai vừa sáng đèn, chái bếp nghi ngút mùi cơm tối. Bà lớn giọng gọi cháu, mẹ í ới kêu con. Xen lẫn tiếng túc tắc ai đó lùa gà về chuồng. Trước cổng ủy ban xã, loa phát thanh thình lình hát váng lên điệu nhạc hiệu quen thuộc, lâu thiệt lâu rồi mới lần nữa được nghe. Bài hát quê hương. 

Trên đường trở về, ngồi sau lưng xe và nói chuyện đông chuyện tây với cha, nhìn và ngắm từng 'bức họa đồng quê' - còn may, chưa hoàn toàn bị cái gọi là 'nông thôn mới' đánh đổ - bất giác thấy nhớ những chuyến đi tuổi nhỏ, thấy muốn quay lại thời con nít con nôi bày đặt học đòi... làm văn tả cảnh, thấy nỗi niềm quê quê sến sến ngập ngụa ở trong lòng. 

Ai biết được, những xúc cảm linh tinh lang tang kiểu như vầy, liệu mai này, có còn không? 

...

* hình tìm trên mạng, vì chiều mải mê quên cả chụp.