Wednesday, November 15, 2017

Lạc trôi


(c) photo by Kyle Thompson.


Tháng Mười quay cuồng lướt ngang thảng thốt, tôi quên đó là tháng của mình. Mười Một mở đầu bằng một chuyến đi unplanned với nhiều thứ unexpected, tôi tìm lại được chút vui. Giờ giữa Mười Một, khi những chênh chao tạm lắng, những mâu thuẫn nội tại được dọn dẹp gọn ghẽ trong tâm, tôi chợt thấy cần phải ngồi xuống và viết ra, một vài điều gì đó, cho riêng mình. 

...

Tôi đang lạc trôi. (Dĩ nhiên, cố ý dùng từ này cho trendy). Nhưng thực tế, không có khái niệm nào mô tả chuẩn xác đoạn thời gian hiện tại của tôi bằng nó. Trôi nổi vô định trên dòng thời gian mình, có lúc hạnh phúc tận hưởng, có khi lạc lõng đến tuyệt vọng. Nghe sao mông lung, nhưng may thay, tôi vẫn còn biết mình đang lạc trôi, chấp nhận nó, và tìm vui trong nó. 

Những ngày này, tôi mặc mình được "tùy tâm sở dục", tôi mặc mình sống cho mình nhiều hơn thường nhật. Tôi thức khuya, dậy trễ, ăn không giờ giấc, lang thang không chủ đích, đi đến những chỗ lạ lẫm trong thành phố, xem phim một mình, chat khuya với những thân quen, đẩy đưa với vài xa lạ, hẹn hò khi muốn vạ vật níu chút hơi người. Tôi vui vì một mình. Tôi buồn vì một mình. 

Những ngày này, tôi có thứ cảm giác tương tự như khi mình dập dềnh thả nổi trên mặt biển. Lững lờ. Nắng trên cao, bỏng rát. Nước dìm người, buốt lạnh. Gờn gợn cơn bất an. Dễ chịu một cách kỳ quặc. Thế giới im ắng, chỉ còn tiếng sóng ầm đục bên tai. Chỉ có mình và mình. Muốn được cứ bềnh bồng như thế đến bất tận. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo biết là mình phải bật dậy, vào bờ. 

Tôi chờ thời điểm vào bờ của mình.

... 

Trong những ngày lạc trôi, thi thoảng, tôi lại vướng vào đâu đó, náu nương tạm bợ. 

Là em, những khoảng hân hoan bé mọn không thể lý giải. Đến tận thời điểm này, tôi vẫn không hiểu nổi quan hệ bọn mình. Tôi là gì với em? Em là gì với tôi? Ta là gì với nhau? Thế nhưng, tôi cũng chẳng nhọc công để tìm hiểu, hay định danh nó. Tôi chọn cách bằng lòng trong ngay lúc ấy, phút giây này. Tôi chọn cách khi cần thì cứ đi bên cạnh nhau hồn nhiên, bỗ bã. Tôi chọn cách khi nhớ thì cứ nhắn cho nhau vài dòng tin khi thành thật lúc bông đùa. Tôi chọn lưng chừng của bây giờ. (Buồn cười thay, một kẻ chán ghét sự không rõ ràng như tôi lại lựa chọn như thế.) 

Là mấy hành trình đã qua, dù ngắn dù dài, sau hết, Được vẫn nhiều hơn Mất. Là những niềm vui nho nhỏ mà quý giá tôi nhận về từ những xa lạ và cả những thiết thân. Là những tích lũy về mặt tinh thần, với tôi, quan trọng hơn mọi thứ, có được từ những vấp váp, tổn thương. Là tín niệm đầy tính lạc quan chưa bao giờ tôi ngừng nhắc mình.

...

(bỏ dang dở, không viết tiếp)



No comments:

Post a Comment