(c) photo from 花樣年華 | In the mood for love.
Người ta hay nói chuyện dài lâu, nhưng, thực ra đời chỉ toàn ngắn ngủi. Những ngắn ngủi, tạm bợ, mong manh như nhân sinh vốn dĩ. Những ngắn ngủi, tạm bợ mà người ta có thể đổ do phần số hay thiên mệnh, nhưng xét đến cùng, cũng chỉ bởi nhân định mà thôi. Những ngắn ngủi, tạm bợ, ráp nối tạo nên đời sống này.
Mỗi người có thể đi qua, vấp phải vô vàn những ngắn ngủi, tạm bợ như thế trên nẻo đường mình. Người may mắn sẽ được những đoạn ngắn vừa in, khớp lại thành lâu bền. Kẻ xui rủi thì mãi gặp những rời rạc liên tiếp, hoài dở dang. Nhưng dẫu thế nào, những ngắn ngủi, tạm bợ ấy, ngẫm ra, may thay, không phải hoàn toàn cạn nông, hay vô nghĩa. Vẫn có những ngắn ngủi, tạm bợ vừa tròn vẹn một cơn hân hoan. Vẫn có những ngắn ngủi, tạm bợ đủ hằn sâu một vệt ký ức. Là một người tình vội đến vội đi. Một đoạn nhân duyên gói gọn trong lòng bàn tay. Là một đêm quên mình. Một phút say mầu nhiệm.
Theo thời gian, những ngắn ngủi, tạm bợ ấy rồi cũng bị lãng quên chôn vùi. Có khi chóng vánh hơn, bởi nhân tâm luôn bạc bẽo. Nhưng, có hề chi, khi chúng đã làm xong sứ mệnh của chúng: Nhắc con người về hữu hạn, về giá trị của khoảnh khắc, về hiện sinh. Những ngắn ngủi, tạm bợ chúng ta phải ghi ơn.
Tôi đột nhiên nghĩ đến và muốn viết ra những vớ vẩn này, là khi, nhìn lại những ngắn ngủi, tạm bợ đã qua của mình. Có tiếc nuối, có tri ân, có buồn thương, nhưng phần nhiều là đơn thuần hoài vọng. Và nhìn về đôi ba thứ sắp trở thành những ngắn ngủi, tạm bợ mới, sớm ngày thêm vào danh sách.
...
No comments:
Post a Comment