Sáng ngày mình già thêm, tôi chọn chemise trắng, jeans đen, slip-on đen ra
phố. Nước hoa thì chọn Voyage d'Hermes, mùi của những chuyến viễn trình phù
phiếm. Như mọi ngày. Cũng khác mọi ngày.
Sau mấy hôm chán đời, nay tôi chọn vui.
...
Khi chọn vui, nhìn đâu, cũng có thể mỉm cười.
Những sms bất ngờ, những câu
comment có quen có lạ, mấy đoạn inbox của những người chưa từng nghĩ là sẽ.
Bài hát ngẫu nhiên phát ra từ cửa hàng khi xe dừng đèn đỏ. Một bữa trưa vội
ngắm Saigon ngập nắng. Bữa tối fastfood vô lo. Chiếc áo mua tặng chính mình.
Nói chung, rối loạn hưng trầm cảm là có thật.
Dẫu thế, tôi vẫn chẳng thấy vấn đề gì, khi thành thật với cảm xúc bản thân.
Người ta già đi, cảm xúc có thể theo đó mà chai sạn. Còn giữ được nhịp xúc
cảm sôi nổi, đa sắc mỗi ngày, thì rối loạn hưng trầm cảm cũng có hề chi?
...
Ngày của riêng tôi (tự mị cho thêm vui), tôi, lần nữa, soi mình trong gương. Được - Mất - Thất bại - Toại thành - Hoài mong - Dang dở... theo tháng năm dày thêm, tất cả đã quyện chặt, kết tinh, tạo nên phức hợp bản thể - là Tôi - của hiện tại, của bây giờ.
Ngắm nhìn nó, tôi nhận ra, mình vẫn có thể tiếp tục truy cầu vô hạn thứ nơi kiếp sống hữu hạn này. Cũng có thể kết thúc hết thảy. Ngẫm ra điều đó, tôi bất giác lại mỉm cười.
...
Ngày của riêng tôi, tôi học lại lời tiền nhân: "Tri túc thường lạc, năng nhẫn tự an".
...
* hình là pose mình ưng nhất, chụp trong chuyến Dalat vừa qua.
** nhạc nền khi viết là It's your day của Yiruma.
SMS của em có bất ngờ hem ^^
ReplyDeletehem bất ngờ lắm, cưng ah ;)
DeleteĐể quăng cái app test độ tuổi thiệt nha ;))
ReplyDeletexin hỏi, ai đây? @@
Delete