Monday, October 3, 2016

Chào tháng Mười


(c) photo by Tatyana Tomsickova 

Ngày đầu tháng Mười, tôi quên mất cũng là mùng Một tháng Chín âm lịch, nên đã không ăn chay. Nhưng it doesn't matter, khi với tôi, ăn chay chưa từng là một sự cưỡng ép, chỉ là một lựa chọn. 

Ngày đầu tháng này, tôi chọn dậy trễ, ăn nhẹ, sau đó đi xem Miss Peregrine's Home for Peculiar Children. Phim dễ chịu, không hẳn là xuất sắc nhưng vừa đủ ấn tượng, và gợi nhắc tôi tới nhiều tác phẩm khác mình ghi nhớ. Nếu có sequel, chắc chắn tôi vẫn sẽ xem. 

... 

Mưa bão kéo tràn từ cuối Chín sang đầu Mười. Những ngày xám lạnh. Nếu loại bỏ sự bất tiện những khi lỡ phải vượt giông vượt gió đi đường, hay ì ạch lết qua đoạn ngập nước trước hẻm nhà, thì chẳng có gì đáng chê trách. Chỉ đôi lúc thèm, được sưởi lòng mình bằng ấm áp của một ai đó. Chỉ đôi lúc thèm, được trốn vào sâu vùng mơ. 

... 

Hôm nay mưa lớn từ tờ mờ sớm. Giật mình tầm 6am, nghe gió gào thét phía ngoài, tiếng mưa rớt như đoạn drop trong một bài EDM thời thượng. Tôi còn chưa tỉnh thức hoàn toàn, nên cứ nằm im đó mặc mình lững lờ giữa chiêm bao cận sáng và thực tại ầm ào mưa bão. Cứ thế, đến khi chìm lại vào cơn ngủ quên. 

Tôi dậy lúc hơn 8am một chút, vì mưa trói chân nên sms xin vào trễ. Rồi mở Wish that you were here của Florence + The Machine cho đến khi mưa ngớt, mới bắt một chuyến GrabBike đến công ty. Trên đường, ngồi sau nên tôi có dịp ngắm nhìn Saigon sau cơn bão sáng, nó lại khiến tôi nhớ những ngày mưa bão xưa. Miệng bỗng dưng hát thầm Sáng mưa

"Và ngoài kia, trời vẫn mưa hoài, vẫn mưa hoài… Bao lo âu nào có tan vào tiếng mưa?" 

... 

Tháng Mười, trước mắt là hai chuyến đi đã được định ngày. Một chuyến bị động, say YES! với lời rủ rê của đám bạn - cũng đã lâu ngày chưa đâu đó cùng nhau. Bị động, nên chờ những bất ngờ. Một chuyến chủ động, đến chốn quen, xem như đón mừng tuổi mới với vài thiết thân. Chủ động, nên muốn đi, thì đi thôi. 

Sắp hết một năm travel more, nhìn lại, số dư tài khoản vơi đi đáng kể, nhưng nhận về, cũng coi như thừa những ký ức đáng nhớ. Vậy nên, thật tâm, chưa từng hối hận. 

...


2 comments:

  1. làm sao cắt dây để thả mình trôi đi đâu đó như anh đây :(

    ReplyDelete
  2. can đảm hơn, và quyết đoán hơn, vậy thôi e :)

    ReplyDelete