(c) photo by Gabriel Isak
Chiều nay, không hẹn trước, cánh cửa ấy lại mở ra.
Cánh cửa nối liền hai thế giới, Bên Kia và Bên Này.
Cánh cửa mở ra trong im lặng, tuyệt không gây nên bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có tiếng trái tim tôi, khẽ hẫng đi một nhịp.
Tôi tần ngần trước cánh cửa, mừng nỗi vui gặp lại, buồn niềm đau cách ngăn.
Bên kia cánh cửa, là Bên Kia, với bầu trời thật khác, không gian khác, cỏ cây khác, nắng - mưa - gió - bão cũng khác. Một cõi khác. Những sinh mệnh, dù mang dáng hình quen thuộc, nhưng đã vận hành theo một cách hoàn toàn khác. Có chăng đôi ba sợi chỉ mờ ẩn sâu trong tiềm thức, nếu may mắn, còn sót lại chút buộc ràng, với Bên Này.
Tôi đứng ở Bên Này, nhìn về Bên Kia, với ức triệu phức cảm. Liệu có ai ở Bên Kia, cũng đang như tôi, nhìn về Bên Này?
Nếu thực sự có, người ấy sẽ thấy gì? Sẽ nghĩ gì? Ngắm những khác biệt tự thân của hai thế giới mà hoài nghi, vì sao như thế? Trông sang những sinh mệnh đang cuồng say giữa vô vàn hành trình phù phiếm mà vẫn chưa thể đến nơi, rồi xót xa tội nghiệp? Hay tìm thấy chính mình, hoặc một phần chính mình, trong chúng tôi - những con người Bên Này còn mãi loay hoay? Hoặc giả, ngẫu nhiên bắt gặp một nhân ảnh xưa cũ thân gần, dẫu hết thảy giờ đây đều hóa ra tro bụi, thì vẫn cúi đầu một sát na rưng lòng thương cảm, nghiêng mình chiêm bái quá vãng khói sương với sự ghi ơn thật thà?
Không ai trả lời tôi.
Còn tôi, vẫn đứng yên nơi đây, trước cánh cửa, nhìn về Bên Kia, với ức triệu phức cảm. Và cố huyễn hoặc, rằng: Bên Này, một thời không nào đó, sẽ trở thành Bên Kia. Giống như Bên Kia, vốn dĩ, biết đâu đấy, đã từng là Bên Này?!
...