Friday, January 2, 2015

Lại viết những câu thừa


Hôm nọ, vô tình ghé quán cũ. Quán vẫn quen, chỉ người là xa lạ. Nhìn quanh từng góc nhớ, dường như còn sót vài dư ảnh. Nhưng, trông kỹ lại, chỉ thấy chính mình. 

(Ngày tháng mải miết, bất kỳ thứ gì rồi cũng bỏ đi. Cớ sao, cô đơn chẳng chịu rời?)

...

Nói chuyện với em, bắt gặp bản thân đâu đó. Nhận ra, duyên phận thực sự kỳ diệu. Nhưng, có lẽ, điều kỳ diệu ấy chưa dành cho mình? Đường về, chạy xe dưới khoảng trời phai nắng, giữa buổi chiều trôi như tiếng thở dài, lại nhớ những câu buồn: 

"Ở ngoài kia 
 ai đợi ta không? 
Phố thì đông, lòng người thì hẹp 
Triệu trái tim - triệu cánh cửa khép 
Ai người sẽ mở vì ta?" 

...

Đi xem kịch, lại nghe mấy lời thoại quen. Đại khái là, người trẻ sống vì tương lai, còn người già sống bằng quá khứ. Theo đó, những kẻ dở dở ương ương, như mình, chắc chỉ nên sống cho hiện tại? 

Biết là vậy, nhưng nói dễ, làm thì khó vô cùng. 

...

2014 vĩnh viễn đi qua. 2015 đã đang bắt đầu. Mỗi ngày, vẫn luôn tự nhắc lòng: Chỉ cần cố gắng Đủ để luôn có thể mỉm cười khi nhìn lại. Cố giữ lửa niềm tin. Dù nhiều khi, cúi xuống, chỉ thấy tro tàn. 

...

Những ngày đầu năm, bỗng dưng như nghe thấy Okada Toru hỏi mình: 

"Em đã bao giờ có cảm giác đó chưa - cảm giác mình muốn đến một nơi hoàn toàn khác, trở thành một người hoàn toàn khác?" (*) 

và muốn trả lời rằng: Dĩ nhiên, rất nhiều lần. 

...


(*) trích Biên niên ký chim vặn dây cót - Haruki Murakami.


No comments:

Post a Comment