Chuyện kể về một người đàn ông 42 tuổi, Walter Mitty (Ben Stiller), với cuộc đời tẻ nhạt và vô vị, chỉ biết nương nhờ những khi "thoát xác" như cứu cánh khỏi hiện thực buồn chán và hèn nhát - một day-dreamer đúng nghĩa. Anh đem lòng yêu mến cô nàng đồng nghiệp (Kristen Wiig), nhưng tất cả những gì anh có thể làm là... tưởng tượng ra hằng hà sa số phương thức tiếp cận vô cùng ciné, và tạo một tài khoản trên mạng hẹn hò, làm người lặng thầm dõi theo - ngay đến một cú click chuột bấm "wink" cũng đủ khiến anh chần chừ suy tính. Rồi một ngày, một sự cố ảnh hưởng nghiêm trọng đến "sự nghiệp" của anh xảy ra, đột ngột, đẩy anh vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm thực sự - và khác xa với những gì đã luôn diễn ra trong thế-giới-ảo-mộng của anh. Để rồi, khi ngừng mơ mộng, dám dấn thân, anh bắt đầu nhận ra thế-giới-thực ngoài kia có vô số thứ tuyệt vời, dù hiển nhiên đi kèm với vô vàn những hiểm nguy, vô định, nhưng nó xứng đáng để anh thử nếm trải, xứng đáng để khiến anh thay đổi.
Nội dung của phim, chỉ có vậy. Gói trọn trong tagline của chính nó: "Stop dreaming. Start living." Bản thân một câu chuyện, với thông điệp ít nhiều mang hơi hướm "lý thuyết" thế này, nếu làm không khéo, sẽ dễ trở nên nhàm chán, giáo điều, và càng khẳng định tất cả chỉ là "lý thuyết suông". Nhưng thật may, The secret life of Walter Mitty bằng cách thể hiện độc đáo của mình (và bạn sẽ rất bất ngờ, rồi thán phục, khi biết đạo diễn cũng chính là Ben Stiller) đã khiến người xem, ít nhất là tôi, tin vào thông điệp đó. Đến mức, suốt gần 2h đồng hồ xem phim, tôi không ngừng tự mỉm cười, và sâu lòng thì cứ gào thét: Hãy sống nhiều hơn nữa, trải nghiệm nhiều hơn nữa! Tôi đồng cảm với tất cả những gì Walter trải qua, những cảm xúc của anh, cuộc phiêu lưu của anh. Mỗi điểm Walter đi qua, với những khung hình thiên nhiên tuyệt mỹ, với những trải nghiệm hơn cả thú vị, cứ như đốt thêm một ngọn lửa bên trong tôi. Nhắc rằng, adventurous là một phần bản tính của nhân loại, chẳng qua nhiều lúc chúng ta chối bỏ, và lãng quên. Lâu rồi, mới có một bộ phim inspire đến vậy!
Tuy nhiên theo tôi, cái hay nhất của bộ phim, không phải chỉ ở chỗ inspire khán giả như thế. Trong lúc theo dõi hành trình của Walter, có thể bạn và tôi, đều thấy "máu mạo hiểm" trong người dâng trào, muốn xách ba lô lên, và đi, ngay lập tức. Để được "To see the world, things dangerous to come to, to see behind walls, to draw closer, to find each other and to feel" (slogan của tạp chí LIFE, nơi Walter làm việc đều đặn 16 năm). Nhưng rồi, khi kết phim, điều sau cùng đọng lại, là tình yêu vô bờ với cuộc sống, niềm tin với bản thân và sự sẵn sàng chấp nhận mọi thứ số phận đưa đến với mỗi người. Bởi, nếu thực sự sống hết mình, mỗi ngày đều có thể là một cuộc phiêu lưu.
Một điều tôi tâm đắc khác ở bộ phim, đó là, có những chi tiết nho nhỏ, những câu thoại nho nhỏ, nhưng chúng làm tôi xúc động. Như cái cách mẹ của Walter thủ thỉ với anh "Mẹ luôn giữ những thứ linh tinh của con!" khiến tôi cười xòa và nhớ lại mẹ mình, có lẽ bà mẹ nào cũng y nhau như thế. Như chi tiết Walter tưởng tượng ra người-tình-trong-mộng ôm đàn hát trong một quán rượu ở Greenland xa xôi, để củng cố thêm dũng khí mà leo lên chiếc trực thăng "điên rồ", làm tôi càng tin rằng trong đời ai cũng cần có một soulmate đích thực, là motivation cho ta trong những quãng thăng trầm. Như cái "ẩn số" tấm phim thứ 25, hoàn toàn không khó đoán, nhưng khi xem scene cuối, lúc nó được "mở ra", tôi vẫn thấy ngùi ngùi...
Ngay sau khi bước ra khỏi rạp, tôi có cảm giác bộ phim này sẽ là một "Bố đã từng yêu" khác đối với bản thân mình.
...
Stop dreaming. Start living. Can we? - Yes, we can.
No comments:
Post a Comment