lảm nhảm, khi đang nghe November của Tom Waits
Nhiều khi thực tâm chẳng hề mong cứ mãi dây dưa với nỗi buồn
Nhưng biết làm gì hơn khi mọi thứ đều ngoài-ý-muốn?
Yêu thương đến mấy rồi cũng lạ xa, chẳng sớm thì muộn
Bàn tay gầy hao sao đủ sức nắm giữ được duyên số, được trái tim người?
Nhiều khi nguệch ngoạc thơ tình để thấy bớt lẻ loi
Đọc mấy câu chuyện viển vông cho quên thực tế đời cô quạnh
Biết làm gì khác - khi một sớm nào xưa giữa mùa giá lạnh,
Có một vòng tay đã vĩnh viễn buông lơi và trôi dạt về phía muôn trùng?!
Nhiều khi hát lên thật to những lời vô nghĩa, mông lung
Đơn giản chỉ để tự nhắc bản thân: tuổi càng đầy thêm sẽ càng vơi mơ mộng
Đơn giản chỉ là muốn tìm câu trả lời cho những quẩn quanh tháng ngày vô vọng
Tại sao nhiều khi sau kết thúc lại chẳng có bắt đầu?
Nhiều khi tháng Bảy nhưng chưa chắc trời sẽ mưa ngâu
Tháng Giêng rực rỡ màu xuân không hẳn ai cũng có niềm vui đoàn tụ
Như ta, nhiều khi ngồi lặng im cố che niềm ủ rũ
Bằng nụ cười khô cong tựa chiếc lá cuối thu trơ lạnh vệ đường...
Nhiều khi hay tự ủi an rằng nhân thế vô thường
Đi được bao xa, bao lâu đều tùy vào phúc phận
Nhưng, ai có thể ngăn trong những cơn khốn cùng không tự trách mình khổ mệnh
Những lúc ở đáy vực sâu chỉ muốn nằm xuống, thật yên, bỏ quên đời?
...
Là những khi tôi bỗng thấy bất lực với chính tôi.
...
No comments:
Post a Comment