[Sunny day, 1876 - Levitan]
Thành phố nhiều khi quá xô bồ nên người ta không nhận thấy, thực ra vẫn có những ngày đẹp trời, đẹp như một lời tỏ tình nằm gọn trong lòng tay.
Và trong những ngày như thế, lại có những khoảng đẹp nhất, những moment hoàn hảo nhất. Ở đó, nắng có màu như mùa thu trong tranh Levitan, trời một vùng xanh yên, và gió thì dịu dàng hơn cả hơi thở người thương từ sau lưng vỗ về.
Vào những thời khắc ấy, dù đang ngồi an tĩnh một góc quen, hay trôi theo nhịp phố ồn ã, tôi cũng da diết trong lòng thứ cảm giác lạ lùng: muốn mọi thứ, tất cả mọi thứ, ngừng lại. Kể cả chính mình.
Như cách người ta nhấn nút pause để dừng ở một khung hình họ muốn ngắm nhìn mãi.
Như lý do người ta phát minh ra máy chụp ảnh chỉ để lưu giữ những khoảnh khắc mà có thể sau một chớp mắt đã không còn vẹn nguyên nữa.
Như cách người ta chọn cái chết vào một điểm son của cuộc đời, để những gì đã qua có thể bình ổn khép lại và lưu dấu vào dòng thời gian bằng một dấu chấm cuối gọn gàng và đẹp đẽ nhất.
Tôi đã thực sự cảm thấy như thế, luôn luôn.
Đó là một phức cảm khó diễn tả chính xác. Chỉ là, sự tỉnh thức rằng cuộc sống vốn vẫn lộng lẫy vô ngần đột ngột trỗi dậy cùng lúc, đan xen và quyện lẫn với nhu cầu bức thiết kết thúc sinh mệnh. Kiểu như, cuộc đời tươi đẹp quá nên ta đã có thể chết đi rồi. Đơn giản là vậy.
Chết vào một ngày nắng đẹp, vào độ rực rỡ nhất của một kiếp sống, không phải là cái chết hoàn mỹ sao?
...
No comments:
Post a Comment