Tôi ghét sự ức chế mà bản thân không thể tự lý giải. Thế nhưng, đáng buồn là những ngày này, tôi lại đang
rơi vào. Mỗi sáng là một cuộc chiến nội tâm đầy khốc liệt, giữa quyết định tiếp tục ngủ vùi, chôn mình trong
mơ, hay thức dậy bước vào ngày mới, đến công ty và đối mặt cùng bao nỗi chán chường. Những ước vọng
điên khùng lại có cớ trỗi dậy. Nỗi mặc cảm thân phận lại bùng lên.
Có những đêm, nằm một mình trong căn phòng quen, bóng tối xung quanh và le lói ánh sáng từ màn hình
laptop, cùng giai điệu của Passenger rỉ rả, đột nhiên tôi thấy mình vô vọng. Và vô dụng. Tôi nhận ra sự thực
bẽ bàng, rằng khi đi sâu vào bên trong mình lúc này, ở đó chẳng có gì ngoài những mảnh vụn của tiếc nuối,
hoang mang và nghi ngại. Sự lạc quan ngỡ là cố hữu, chẳng hiểu vì sao, cũng đã bỏ tôi đi mất bây giờ.
Sáng nay ra phố, tự choàng thêm chiếc khăn, cho một ngày xám lạnh vừa đủ thèm thuồng hơi ấm
nào đó mờ xa. Tháng Mười Một dần qua, rồi Mười Hai sẽ tới. Lại một năm quẩn quanh, tìm mãi chẳng thấy
thiết tha nào cho riêng mình. Tôi lại nghĩ về cái chết, như một lựa chọn.
Lòng tự tin, chủ nghĩa I-don't-care của tôi trong giai đoạn này cũng chẳng còn. Tôi thiếu cả can đảm mạnh
dạn chia sẻ những phức cảm bản thân trên facebook theo chế độ public như tôi vốn vẫn thường. Tôi sợ bị
nhận ra mình đang trở nên bi quan một cách tệ hại, và sẽ lây lan năng lượng xấu xí này đến những thân gần.
Tôi chỉ dám trút câu chữ vào đây, không gian riêng tư này.
"Nhiều khi thực tâm chẳng hề mong cứ mãi dây dưa với nỗi buồn
Nhưng biết làm gì hơn khi mọi thứ đều ngoài-ý-muốn?"
Tôi đã ngụy biện như thế đó. Nhưng đúng là, biết làm gì hơn?
Cũng may, viết vẫn là một liệu pháp ít nhiều hữu dụng.
...