Wednesday, June 26, 2013

Cô đơn



Đôi khi, người ta không biết phải giấu nỗi cô đơn vào đâu.
Ngay trong đám đông những khuôn mặt ma-nơ-canh ồn ào xa lạ
hay giữa những quen biết cùng chia nói cười vồn vã?
Bởi cô đơn như loại quả dại, người ta chỉ dám nếm riêng mình.

Cô đơn, không nhất thiết phải sau đổ vỡ một cuộc tình
hay trong những khoảng không có ai, không còn ai, không cần ai bên cạnh...
Cô đơn có thể bất chợt bừng lên một chiều giá lạnh
khi người ta phải lặng lẽ tự mua một tách macchiato không đường.

Cô đơn có thể đến vào buổi ban mai ta chưa kịp rời giường
nằm lặng im, thả ánh nhìn ra phía ngoài bầu trời cao rộng.
Dù cố không ước ao một vòng ôm, một nụ hôn dẫn mình rời cơn mộng,
thì lòng vẫn tự hỏi hôm nay sẽ có ai đợi ai chờ?

Cô đơn có thể đơn giản là lúc bắt gặp một bài thơ
tựa như viết cho chính ta, kể về những gì đã qua, những điều xưa cũ...
Để rồi giật mình nhận ra: liều thuốc thời gian dường như chưa đủ
xóa trong ta niềm cô quạnh khi tiếc nhớ ai đó... một người...

Cô đơn có thể nằm sâu, khuất lấp phía sau nụ cười,
phía sau cả những giọt nước mắt ngỡ đã được trút cạn sau cơn chia sẻ.
Cô đơn có thể là bạn thủy chung của những tâm hồn son trẻ,
cũng có thể là tri âm những trái tim chậm rãi nhịp ban chiều.

Cô đơn là thứ gia vị không nên quá ít, nhưng cũng chẳng cần quá nhiều,
chỉ nên được "nêm" vừa đủ vào món-ăn-cuộc-sống.
Để đâu đó mỗi cuộc đời, đi qua tháng năm dài rộng,
sẽ biết chấp nhận sự lẻ loi bằng việc học cách yêu thương chính mình.

Bởi nhiều lúc, cô đơn thực sự là khi trong tim cất giữ một bóng hình
mà biết không thể nào, không bao giờ ta có thể chạm tới?!
Cô đơn là khi buông bỏ mọi giấc mơ mình đang theo đuổi
hy sinh tất cả đổi lấy những ảo mộng mơ hồ...

Vốn dĩ cô đơn chẳng biết có tự bao giờ
nhưng bất kể khi nào ngoảnh mặt lại nhìn, cũng luôn thấy nó ở đó...
Có lẽ cô đơn được sinh ra cùng chúng ta, chỉ là giấu mình đâu đó
chờ một lý do, một cái cớ để cất tiếng: "Tôi là bạn thủy chung của con người!"

Và nhiều khi, với vài kẻ, cô đơn sẽ mãi ở lại chẳng chịu xa rời...

...


* viết trong một buổi sáng thức sớm hơn thường lệ, và "cô đơn ập đến như một cơn hen".

Monday, June 10, 2013

Em ở đâu?


Em ở đâu chiều nay 
khi cơn mưa về ngang qua phố? 
Từng ô cửa kính nhạt nhòa tựa dòng thư loang lổ 
người ta thường viết cho nhau trong những sớm thu buồn 
Cô đơn ngân lên như một hồi chuông, 
nương theo đó anh đi tìm quá vãng... 

Em ở đâu những khi ban mai vừa lên 
ánh mặt trời chiếu rạng? 
Lúc anh cần nhất một bờ vai kề sát vai mình 
Lúc anh cần nhất một người thôi, nói với anh tha thiết câu tình 
Để anh thấy cuộc đời thực ra vẫn đẹp, 
để anh tin... 

Em ở đâu trong những tháng ngày anh 
quay quắt kiếp điêu linh 
Chỉ biết cố quên những gì đã qua và sống cho những gì đang tới 
Hiện tại rỗng không, 
chán ngày dài, cần đêm tối, 
xa lạ niềm vui, khăng khít nỗi sầu? 

Trong suốt một phần đời đã mất của anh 
em ở đâu? 
Mà không thấy niềm cô đơn anh rất thật?! 
Mà không thấy trái tim anh tủi hờn 
mỗi ngày lại xót xa thêm từng nhịp đập?! 
Mà không đến yêu anh như anh luôn muốn được yêu em 
tự giây phút đầu?! 

Quãng đường dài phía trước 
anh vẫn chờ, 
còn em đang ở đâu? 

... 

[SG, một buổi chiều cứ-mưa-là-mình-lại-sến, 10/06/13]

Saturday, June 1, 2013

Tháng Sáu, có chắc trời chỉ màu xanh lam?


Tôi, tự dưng thôi, muốn viết một cái gì đó, ngay thời điểm nhìn xuống nơi góc màn hình và nhận ra thời gian đã chuyển sang ngày mới. Viết một cái gì đó, cho tháng Sáu vừa chạm tay. Và cho cả tháng Năm vừa khuất lối.

...

Những ngày tháng Năm, tôi không hiểu vì sao bản thân cứ như đang sống trong bầu không khí bàng bạc nỗi buồn. Mà, dường như, có lẽ cũng không hẳn là nỗi buồn. Chỉ là, thấy mình dễ tổn thương, và nhạy cảm thái quá đến mức lố bịch. Có thể rưng rức lòng vì một sợi ký ức mỏng mảnh lỡ xen vào tâm trí; có thể dễ dàng bị một giấc chiêm bao đánh gục, ngã vào khoảng trống bi thảm của nuối tiếc và hoang mang; có thể cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực chỉ vì một sát na giữa khuya nhận ra mình vốn đã, đang và luôn cô đơn đến tuyệt vọng như thế nào...

Ở những thời khắc đó, thậm chí đã từng trong tôi nhóm lên suy nghĩ: Thực ra, tự sát hoàn toàn không phải là một chuyện kinh thiên hãi tục. Nó chỉ là một lựa chọn, mà vào một lúc nào đó, có thể là khi con người đột ngột ý thức mình vô vọng và vô nghĩa ra sao, được cuộc đời đưa đến như lẽ tất yếu thường tình. Là thế, không thể khác.

Nhưng, cũng chính trong những thời khắc đó, đi xuyên qua hết thảy, đến tận cùng, tôi chợt (có thể là cường điệu) thấy mình giác ngộ. Không phải điều gì lớn lao, chỉ đơn giản nhận ra: Vì đời không gì toàn vẹn, nên con người càng phải cố sống. Nhận ra, để biết mình vẫn ham sống, vẫn "còn trần gian" lắm, đầy rẫy tham cầu, mưu toan... Tôi đã suýt bật khóc vì điều đó. 

Tự ngược, rồi tự ngộ. Có lẽ, phải luôn cần những đoạn như thế mới đủ sức khiến con người ta trưởng thành. Xét theo góc độ này, phải chăng tôi nên gửi lời cảm ơn tháng Năm?!

...

Tháng Sáu, có chắc trời chỉ màu xanh lam? Dĩ nhiên là không. 

Giống như tôi cũng không tài nào đoan chắc những gì đang đón đợi mình. Dù trong hoạch định, sẽ có thêm vài niềm vui, nhưng tôi biết, nỗi buồn chưa bao giờ thực sự đi vắng. Thế thì, cứ bước tới. Đã quen rồi, không phải sao? 

Chỉ cần, còn tha thiết sống, cuộc đời điên rồ, sớm muộn gì cũng qua.

...


(Những dòng ủy mị đến nực cười này, cũng như bao lần, sẽ chỉ rơi ra trong lòng đêm. Sẽ không-là-gì khi ngày tới.)