[Hình lưu về từ Facebook @ Kaira Nguyen]
Một ngày như bao ngày, bất chợt bạn thân đánh thức mình bằng một tin nhắn ngỡ ngàng: Năm này đã là mười năm, từ khi bọn mình tốt nghiệp cấp 3.
Mười năm, không phải là ngắn. Không hề là ngắn. Mười năm, nếu tuổi người hữu hạn, thì xem như đã mất đi một phần sáu con đường. Mười năm, đủ cho trăm nghìn biến chuyển, đủ đánh mất hay có lại một cuộc đời. Không thể ngờ, mới đó vậy mà, chúng tôi đã rời bỏ tuổi hoa niên vô lo vô nghĩ được những mười năm.
...
Mười năm, 28 gương mặt của A4 ngày nào đều đã khác, những giấc mơ xưa cũng đổi thay nhiều. Mười năm, những kỷ niệm chắc người quên kẻ nhớ, tựa như quyển lưu bút chuyền tay nhau năm ấy giờ đôi ba trang giấy cũng đã vàng phai.
Không hẳn ai cũng ưa hoài niệm, không hẳn ai cũng thiết tha trông mãi về một quãng thanh xuân tươi đẹp đã san sẻ cùng nhau dưới một mái trường. Chẳng có gì là đáng trách, khi biệt tăm nhau sau ngần ấy xa xôi. Chẳng có gì là đáng trách, khi mỗi người phải sống cuộc đời riêng với đủ mọi lo toan và trái tim mơ mộng đã héo úa tự khi nào. Chẳng có gì là đáng trách, khi có thể giờ gặp lại đã bắt đầu lạ xa. Nhưng, chỉ cần, đơn giản ở một góc nhỏ sâu lòng, còn nhớ mình từng thuộc về A4 dấu yêu một thuở, còn biết gọi đúng tên nhau nếu hữu duyên hạnh ngộ trên đường. Chỉ cần như thế.
...
Nhưng, vốn dĩ thời gian vô chừng, mười năm cũng chỉ là thoáng chốc, nói quên là quên hết, thực ra muốn nhớ lại nhớ vô cùng. Nên, tin rằng, không chỉ mình tôi còn nuôi giữ những ký ức mười năm về trước. Không chỉ mình tôi cứ mỗi khi bắt gặp một dấu vết, một hình ảnh mùa cũ nào đó... lại ngồi yên lặng mặc nỗi nhớ theo về.
Từng khuôn mặt, từng cái tên. Những cuộc vui, những buổi học. Bao nhiêu tiếng cười, bao trò nghịch dại. Những mùa thi chất chồng, những mùa hè ngắn ngủi. Này mấy thiết thân, kia chút tị hiềm. Dường như nhớ hết. Đã có đôi hình ảnh nhạt mờ, nhưng phần lớn vẫn sống động và gần gũi như mới vừa hôm qua, hôm kia. Hay cùng lắm chỉ là đã cách xa một ít thời gian chứ không phải đằng đẵng những mười năm dài...
Dối lòng một chút, để tham luyến dư hương.
...
Viết đến đây thì nhận ra mình may mắn. Vì ít nhất khi ngoái nhìn quá vãng, còn nơi đó năm tháng học trò mà lòng mình thực sự biết ơn và khao khát nhớ về. Bất giác mỉm cười, dù bên tai vẫn đang day dứt lời ca Xa rồi tuổi thơ mênh mang là buồn:
"Bao năm tháng đã đi qua, tôi đã không còn bé thơ
Tôi mơ thấy thời thơ ấu như ngàn ánh nến lung linh hiện về
Có những cánh diều trắng bay, xôn xao sân trường cuối thu
Thương cô thương thầy năm xưa, bạn thân nay đã ra đi phương nào..."
Ừ thì, xa rồi. Mười năm nào đâu là ngắn...
...
* Viết, nhân một đêm rảnh rỗi lục tìm hình ảnh cũ, đọc lại mấy trang lưu bút và nổi hứng vẽ lại sơ đồ lớp với những cái tên, những dãy bàn...
một phần ba của một phần 2 đời người, nên quý quá!
ReplyDelete