Rất lâu rồi, một thời gian quá dài đủ để lợt phai hết thảy mọi vương vấn lơ tơ mơ hay những xúc cảm quá lứa lỡ thì vẫn còn hây hẩy mùi thơ dại, bỗng một ngày, vô tình chạm mặt một mảnh nhỏ kí ức ngày tháng cũ của mình, vậy mà ngạc nhiên là, cũng gọi dậy mấy điều rung cảm.
Đoạn phim có màu nắng xanh, thoảng hương ly xí muội ngày mưa đột nhiên ùa về hối hả. Lướt thướt qua tâm trí và cố gắng bằng hết thảy sức lực vốn có, cố làm mình phải gợn chút xót xa nhớ về và chút tiếc nuối ngô nghê. Thì thôi, mấy khi được là mình của tuổi sạch trong ngày cũ, cứ thế vậy...
Cứ thế vậy... Cứ nhớ nhé những dịu dàng xưa, những hồn nhiên đã lắng sâu vào mảnh đất thời gian ngày một cằn cỗi. Cứ thương nhé những giận - hờn vu vơ không biết rõ nguyên do là bởi trái tim lỗi nhịp hay trí não chưa kịp dậy thì. Cứ tiếc nhé những va chạm thơ ngây giờ chỉ còn là một trong sa số những áng mây không màu bềnh bồng tỏa sáng miền ký ức. Và, cứ xót xa nhé một tôi xưa nay đã đánh mất vô tư vô lo vào mông mênh sóng nước cuộc đời.
Cứ để, một lần ngoái lại, đặt tay lên chiếc gương thời-gian-tôi úa vàng, lặng im nhìn những khuôn mặt dấu yêu một thuở lững thững trôi qua không màng níu kéo mà mấy giọt nước trong veo lại ngân ngấn đâu đó trên đôi mắt mờ đục tuổi ưu phiền. Những tiếng gọi thảng thốt cố nén vào sâu bên trong, để rồi chỉ chốc lát thôi, hay dăm ba phút bộn bề của hiện thực đời, tiếng gọi đó chỉ còn là một giai điệu mờ xa như tiếng loa cũ sờn phát chậm rãi giữa đêm buồn tịch mịch. Vậy thôi!
Nhưng cũng biết ơn lắm, sự tái ngộ vô chừng sau bấy lâu quên lãng này, đã cho mình, một khoảng thời gian phi vật chất đong đưa trong tiếng trống tan trường chở theo cơn gió mát lạnh vị chè đậu đỏ dịu ngọt đã từng rất thân quen...
Nhìn theo đường hun hút còn xa, luôn cám ơn những điều đã qua...
[08/07/2009]
...
* post lại để lưu giữ những cảm xúc này, vì không hiểu sao nó lại bị xóa mất trong blog.
No comments:
Post a Comment