Thursday, May 31, 2012

[re-post] Gặp lại


Rất lâu rồi, một thời gian quá dài đủ để lợt phai hết thảy mọi vương vấn lơ tơ mơ hay những xúc cảm quá lứa lỡ thì vẫn còn hây hẩy mùi thơ dại, bỗng một ngày, vô tình chạm mặt một mảnh nhỏ kí ức ngày tháng cũ của mình, vậy mà ngạc nhiên là, cũng gọi dậy mấy điều rung cảm.

Đoạn phim có màu nắng xanh, thoảng hương ly xí muội ngày mưa đột nhiên ùa về hối hả. Lướt thướt qua tâm trí và cố gắng bằng hết thảy sức lực vốn có, cố làm mình phải gợn chút xót xa nhớ về và chút tiếc nuối ngô nghê. Thì thôi, mấy khi được là mình của tuổi sạch trong ngày cũ, cứ thế vậy...

Cứ thế vậy... Cứ nhớ nhé những dịu dàng xưa, những hồn nhiên đã lắng sâu vào mảnh đất thời gian ngày một cằn cỗi. Cứ thương nhé những giận - hờn vu vơ không biết rõ nguyên do là bởi trái tim lỗi nhịp hay trí não chưa kịp dậy thì. Cứ tiếc nhé những va chạm thơ ngây giờ chỉ còn là một trong sa số những áng mây không màu bềnh bồng tỏa sáng miền ký ức. Và, cứ xót xa nhé một tôi xưa nay đã đánh mất vô tư vô lo vào mông mênh sóng nước cuộc đời.

Cứ để, một lần ngoái lại, đặt tay lên chiếc gương thời-gian-tôi úa vàng, lặng im nhìn những khuôn mặt dấu yêu một thuở lững thững trôi qua không màng níu kéo mà mấy giọt nước trong veo lại ngân ngấn đâu đó trên đôi mắt mờ đục tuổi ưu phiền. Những tiếng gọi thảng thốt cố nén vào sâu bên trong, để rồi chỉ chốc lát thôi, hay dăm ba phút bộn bề của hiện thực đời, tiếng gọi đó chỉ còn là một giai điệu mờ xa như tiếng loa cũ sờn phát chậm rãi giữa đêm buồn tịch mịch. Vậy thôi!

Nhưng cũng biết ơn lắm, sự tái ngộ vô chừng sau bấy lâu quên lãng này, đã cho mình, một khoảng thời gian phi vật chất đong đưa trong tiếng trống tan trường chở theo cơn gió mát lạnh vị chè đậu đỏ dịu ngọt đã từng rất thân quen... 

Nhìn theo đường hun hút còn xa, luôn cám ơn những điều đã qua...

[08/07/2009]

...

* post lại để lưu giữ những cảm xúc này, vì không hiểu sao nó lại bị xóa mất trong blog.

Tuesday, May 22, 2012

Thương nhớ người dưng


em về bên kia con dốc
chiều yên nhuộm tóc lưng chừng
bỏ rơi ta cùng câu hát
à ơi thương nhớ người dưng...

mây trôi ngang đồi tuổi mộng
nhắc ta thơ ấu tìm về
cánh cò bay hoài sông rộng
mà chưa ra khỏi giấc mê?

bao nhiêu chữ tình chữ nghĩa
giờ phai như nước cạn dòng
có tiếng thạch sùng mai mỉa
buông chi để giờ nhớ mong?!

biết rằng có duyên chẳng nợ
thề xưa hoa rũ cành buồn
em về với ai từ độ
trời thương chút giọt mưa tuôn...

tháng năm qua dài tiếng thở
chốn nao êm ấm phận người
cớ sao ta còn bỡ ngỡ
hình như... đã từng... chung đôi?!

em về bên kia phố nắng
ta mờ sương khóc nơi này
thơ cũ buộc vành khăn trắng
cũng đành tình chết từ nay...

cũng đành tình chết từ nay
lãng quên tan hết hình hài
trôi về cuối bờ bãi mới
ta còn có ai đợi ai?

...


Saturday, May 12, 2012

Lần nữa, cho nỗi buồn


Cuộc đời luôn như thế, nỗi buồn đôi khi kéo đến không hẹn trước. Như mưa đầu mùa thất thường. Như vấp ngã. Như vết dao cắt trượt qua tay. Nó bất chợt đến giữa cuộc vui, đến cả trong những khoảng không-có-gì.

Và, cũng như nhiều thứ khác của cuộc đời, ta chỉ có thể đón lấy, không thể khước từ. Không ai có thể khước từ được nỗi buồn. Chỉ có thể gật đầu thừa nhận, ừ tôi đang buồn. Rồi cố mà đi qua. Dù sao, còn biết mình đang thế nào, và thừa nhận, thì đã không phải là quá tồi tệ. 

Dù sao, buồn cũng chẳng phải điều đáng sợ. Buồn thậm chí cũng có vai trò và ý nghĩa của nó. Khi buồn, chính là dịp đối mặt với bản thân nhiều hơn, ta chịu dừng lại để nghĩ suy nhiều hơn. Buồn như điều tất yếu, lẽ thường tình. Không có buồn chưa chắc đã là niềm vui. Như tôi từng viết, đời thiếu một ít để tròn đời. Hay như Lê Hựu Hà, "đời không đắng cay có nên đời?!". Buồn là gia vị, vậy thôi.

Và dù sao, không thể khước từ, nhưng ta có thể chọn cách tiếp nhận nó. Chọn cách đi qua nó. Sau nỗi buồn, niềm vui càng trân quý. Sau mỗi quãng buồn, tựa sau giông bão, cây lòng mình sẽ cứng cáp thêm.

Nên, có buồn một chút cũng chẳng sao. Buồn một chút cũng vui.

...

Sặc mùi ngụy biện, nhưng tôi chọn lối nghĩ này như cách đi qua nỗi buồn của riêng mình. 

Cách để đêm trôi yên.

...

(Mà ngẫm ra, tôi còn phức tạp và bất thường hơn cả nỗi buồn, biết đâu chỉ sáng mai thôi đã lại vui tràn? - Nên entry này, mong đừng ai bận tâm.)

Friday, May 4, 2012

đi qua tháng Tư


đi qua tháng Tư
vẫy tay tạm biệt những con đường cũ
can đảm bước về phía mới
nhẹ nhàng chờ đợi. và tin, mong... 

đi qua tháng Tư
những câu thơ cũ đã phai, nhẹ lòng
chỉ vài niềm thương còn ở lại
để đôi khi nhắc mình biết ơn...

đi qua tháng Tư
mấy cơn mưa đầu như dỗi như hờn
nắm tay mùa hạ dắt về cho phố
có màu hoa đỏ thắp lên chút buồn...

đi qua tháng Tư
gửi lời ca xưa vào bóng ngày đã mất
giữ lại nụ cười, xua tan nước mắt
nuôi bình yên tại tâm... 

đi qua tháng Tư
dọn dẹp đời mình chào đón tháng Năm
chào mọi điều chưa biết đang tới
đơn giản mở lòng chấp nhận - vậy thôi! 

đi cho hết những xa xôi
trả cho hết Nợ cuộc đời mông mênh...

...