Hai mươi lăm tháng Ba. Lại không biết nói gì, nhưng vẫn muốn viết, cho người đàn ông đã không còn là trẻ con, của chúng tôi.
Không còn là trẻ con, vì bạn đã biết hoạch định tương lai chính mình, và can đảm thực hiện. Không còn là trẻ con, vì bạn đã dám đối diện với thất bại, mất mát, và nhất là, biết yêu thương nhiều hơn. Không còn là trẻ con, vì bạn đang bắt đầu tự thân nỗ lực cho những gì mình tin, những gì mình mong đợi. Tự thân, đã là một sự mạnh mẽ đáng tôn trọng.
Không còn là trẻ con, nên viết cho bạn, còn khó chọn lời hơn trước đây. Chỉ là, mong vài dòng ngắn ngủi, cũng đủ sưởi lòng bạn trong hôm nay. Cho bạn biết là, có thể chúng ta đã dần tách mình về những khung trời riêng biệt, không còn gặp nhau đều đặn, cũng chẳng thể có mặt trong những khoảng vui buồn của nhau nữa, nhưng, thương mến là không bao giờ khác.
Với tôi, hay các ngón còn lại cũng thế. Vì chúng ta chung một bàn tay.
Chúng tôi không còn bên cạnh, để trả cho bạn thứ vốn hoàn toàn thuộc về bạn: Lòng tự tin. Tự tin chấp nhận mọi may rủi, thành bại, được mất trên con đường mà bạn đã lựa chọn, và đang dấn bước. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng đã gieo hạt và gắng công vun bồi, rồi sẽ nhận về quả ngọt. Sớm thôi, vì bạn có khả năng làm được điều đó. Nên, bạn phải tin, như chúng tôi tin ở bạn.
Và cũng đừng quên, dẫu có thế nào, thì vẫn luôn có những cánh cửa mở rộng để bạn tìm về. Dĩ nhiên cánh cửa thứ nhất là gia đình bạn. Cánh cửa thứ hai, sẽ là chúng tôi.
Tuổi mới, đường xa, chúc bạn bình an.
...
* hình sinh nhật bạn năm 2009, tại Một Thuở.
No comments:
Post a Comment