Thursday, March 29, 2012

duyên hết, tình còn


hỏi sao chưa dứt nỉ non tiếng lòng?!

đôi khi cuộc đời trái ngược hẳn với những điều ta nghĩ suy
không phải chỉ nói một câu "Hết duyên!" và thế là kết thúc
không phải chỉ đơn giản buông tay, lặng lẽ ra đi không ngoảnh lại sau lưng, và thế là hạnh phúc
khi trong ánh mắt dáng hình cũ còn vương... 

không phải một dấu chấm kết đã có thể nguôi ngoai hết thảy nhớ thương
đã có thể quên nhanh như khoảnh khắc chớp mi đánh rơi giọt nước mắt
đã có thể hong khô trái tim lạnh lùng sau biết bao cơn mưa ký ức
đã có thể nhẹ nhàng xóa hết như một buổi chiều phai...

biết rằng mọi thứ sẽ lại bắt đầu sau lời chia tay
không có nghĩa tất cả vui - buồn - ngọt - đắng đã có cùng nhau là chưa từng tồn tại
không có nghĩa dễ dàng gạt bỏ những gì đã qua, thanh thản bước đi không một lần dừng lại
đưa tay ôm ngực trái mình... 

bởi duyên đã cạn nhưng còn nặng tình
nên vẫn nuôi lòng tiếc nuối, hoài mong - là điều không tránh khỏi
nên cần đủ dài lâu mới có thể phôi pha hết những dại khờ, nông nổi
nên đành trông cậy ngày mai... 

quãng đường rất xa và nỗi nhớ rất dài...

...


Sunday, March 25, 2012

Hai mươi lăm tháng Ba


Hai mươi lăm tháng Ba. Lại không biết nói gì, nhưng vẫn muốn viết, cho người đàn ông đã không còn là trẻ con, của chúng tôi.

Không còn là trẻ con, vì bạn đã biết hoạch định tương lai chính mình, và can đảm thực hiện. Không còn là trẻ con, vì bạn đã dám đối diện với thất bại, mất mát, và nhất là, biết yêu thương nhiều hơn. Không còn là trẻ con, vì bạn đang bắt đầu tự thân nỗ lực cho những gì mình tin, những gì mình mong đợi. Tự thân, đã là một sự mạnh mẽ đáng tôn trọng.

Không còn là trẻ con, nên viết cho bạn, còn khó chọn lời hơn trước đây. Chỉ là, mong vài dòng ngắn ngủi, cũng đủ sưởi lòng bạn trong hôm nay. Cho bạn biết là, có thể chúng ta đã dần tách mình về những khung trời riêng biệt, không còn gặp nhau đều đặn, cũng chẳng thể có mặt trong những khoảng vui buồn của nhau nữa, nhưng, thương mến là không bao giờ khác. 

Với tôi, hay các ngón còn lại cũng thế. Vì chúng ta chung một bàn tay.

Chúng tôi không còn bên cạnh, để trả cho bạn thứ vốn hoàn toàn thuộc về bạn: Lòng tự tin. Tự tin chấp nhận mọi may rủi, thành bại, được mất trên con đường mà bạn đã lựa chọn, và đang dấn bước. Vạn sự khởi đầu nan, nhưng đã gieo hạt và gắng công vun bồi, rồi sẽ nhận về quả ngọt. Sớm thôi, vì bạn có khả năng làm được điều đó. Nên, bạn phải tin, như chúng tôi tin ở bạn.

Và cũng đừng quên, dẫu có thế nào, thì vẫn luôn có những cánh cửa mở rộng để bạn tìm về. Dĩ nhiên cánh cửa thứ nhất là gia đình bạn. Cánh cửa thứ hai, sẽ là chúng tôi.

Tuổi mới, đường xa, chúc bạn bình an.

...

* hình sinh nhật bạn năm 2009, tại Một Thuở.



Saturday, March 17, 2012

Cause some days stay gold forever


"We're standing in a light that won't fade
Tomorrow's coming but this won't change
Cause some days stay gold forever.

The memory of being here with you
Is one I'm gonna take my life through
Cause some days stay gold forever..."

Đơn giản là tôi tin. Dù không có gì là mãi mãi, nhưng ít nhất, trong mỗi cuộc đời luôn có những điều sẽ vẹn nguyên nơi sâu lòng người qua dài năm dài tháng. Là yêu thương. Là những ký ức khắc sâu. Là đôi ba ánh mắt, nụ cười.

Sẽ không đổi thay, bởi tất cả đã là một phần đời mình. Thuộc về nơi không bất kỳ sức mạnh nào có thể chạm tới. Thuộc về ngày hôm nay - mà rồi sẽ là ngày hôm qua. 

Thì, càng phải biết quý hiện tại, vì nhanh thôi nó sẽ thành quá khứ. Và, biết đâu ở một thời gian nào đó trong quãng đời phía trước, sẽ có lúc thơ ngây chết đi, niềm tin mất hút, những phút giây bây giờ lại chính là thứ mà ta mong mỏi tìm về.

"When the innocence is dead and gone
These will be the times we look back on."

Thế nên, khi vẫn còn nơi đây, những gì cần gìn giữ hãy cố nâng niu, vẽ bằng màu sắc trìu mến nhất. Để rồi sau những vời xa, tất cả sẽ mãi là như thế, trong vùng nhớ tim mình.

...

Không ngờ ca khúc Gold Forever của The Wanted lại làm tôi ủy mị thế này.



Saturday, March 10, 2012

Từ đây về sau


hay Thư gửi 29 - Part 2


29 cưới. Lên chuyến tàu về vùng trời mới, phía ngày mai nhiều đón đợi. 

"Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn". Dĩ nhiên, ít nhiều sẽ có những khác biệt so với quãng dài đã qua, và ắt là, cũng đủ mùi đủ vị. Nhưng dẫu thế nào, cũng tin 29 vẫn sẽ bình yên. Bình yên tại tâm. Vì, 29 luôn là người biết hài lòng và can đảm chấp nhận những lựa chọn mình.

Yêu thương đã tròn. Khu vườn đã nở mùa hoa vui. Từ đây về sau, 29 đã là một 29 khác. 

29 đàn bà hơn, bình thường mà nhẹ nhõm hơn. Thôi hết những sân si ngoài kia đời, mãn nguyện quay về nép mình dưới mái nhà. An. Lành. Lặng lẽ vun vén, lặng lẽ lo toan. Như bà, như mẹ, như chị, như bạn, như bao người - mà mới đây thôi, 29 vẫn còn nghĩ đó không phải là phúc phần của mình.

29 của kết thúc và bắt đầu. Kết thúc những gì đã qua, bắt đầu những gì sẽ đến. Bình thản như con nước xuôi dòng, đã đến lúc phải rẽ về một nhánh sông khác, tiếp tục bồi đắp những bờ bãi tương lai. 

29 của những ban mai. Sẽ chào 30 như một cuộc đời mới. Rất mới.

29 rồi sẽ hạnh phúc, phải hạnh phúc. Để những liên hệ thân gần cũng có thể mỉm cười tự đáy lòng khi dõi theo. 

Không chúc những câu thừa, chỉ cầu nguyện cho 29 vậy thôi. Luôn hạnh phúc từ đây về sau.

Thương,

26.



Tuesday, March 6, 2012

Can đảm


Dạo gần đây, tôi thực sự nghĩ rằng mình đang bế tắc trong việc tạo lập các mối quan hệ. Vòng xã hội trở nên vô cùng hẹp, quẩn quanh vài thiết thân. Một người bạn bảo là cứ mặc kệ, không nên đòi hỏi bản thân khi vốn mình đã đang ở vào độ tuổi chỉ cần chất chứ không cần lượng. Tuy biết vậy, nhưng ngẫm kỹ, nếu không mở lòng, thì bao giờ mới đổi thay?

Nên, đang rất cần một vùng trời khác, nơi mình có thể vẽ một vòng tròn mới, rộng hơn. Muốn thế, thì phải can đảm bay ra khỏi vùng trời hiện tại.

...

Vừa mới đọc về những chuyến tàu, một người bạn lớn đã viết. Tự nhìn lại những chuyến tàu mình đã qua, buồn bã nhận ra, dường như chưa đi xa đến độ như mình vẫn tưởng. Và, không khỏi ngậm ngùi khi chưa biết bao giờ chuyến tàu mới lại đến. Lòng đầy những hoài nghi: Chuyến tàu tiếp theo rồi sẽ đưa ta về đâu? Có gì đón đợi ta không? Có ai đón đợi ta không?

Nhưng thật tâm vẫn tin, sẽ lại nhanh thôi. Chỉ là khi đó, liệu có đủ bình thản nắm chặt vé trong tay và bước lên tàu?!

Đó, cũng đòi hỏi một sự can đảm.

...

"Những gì đã qua, thì cho qua".

Một châm ngôn đơn giản, nhưng lại là điều khó thực hiện nhất, đặc biệt đối với những kẻ thường xuyên hào phóng ban phát tình cảm cho quá khứ nhưng lại dè sẻn từng chút hy vọng đặt vào tương lai. Không phải điều gì cũng có thể dễ dàng cho qua, dẫu thực tế nó có đã qua đi biết bao là tháng với ngày. Bởi không chủ ý, nhưng trái tim đã giữ lại. Và trái tim thì thường hiếm khi chấp nhận những gì lý trí vốn đã tường tận.

Để buông tay, để quên lãng, cần phải chống lại sự bảo thủ đầy khắc nghiệt của trái tim như thế. Hiển nhiên, không can đảm, ta sẽ thất bại.

...

Viết đến đây thì tự thân đã hiểu, cái mình cần nhất lúc này không phải bất kỳ thứ gì khác, mà chỉ đơn giản là Sự can đảm. (Cũng có thể đã hiểu từ lâu, nhưng mãi đến hôm nay mới can đảm chấp nhận.) 

Rồi mọi điều cũng sẽ tốt đẹp hơn.