Thursday, June 30, 2011

Thương con đường cũ


[The old road | Tismik | deviantart.com]

Dù đã biết là thời khắc này sẽ đến, chính thức rẽ lối về con đường mới, và cứ ngỡ là mình đủ quen với đổi thay đến độ hoàn toàn nhẹ lòng tiếp nhận, nhưng thực ra, vẫn không thể buộc mình không cảm giác hụt hẫng như một bước rơi đầu giấc ngủ. 

Ừ thì, thế nào đi nữa, cũng đã quen lối trên con đường cũ suốt ngần ấy tháng ngày, đã trót cảm mến từng ngọn cỏ, hàng cây, thậm chí đến cả những hòn sỏi từng cứa vào gan bàn chân những vết tức tối nhưng dần cũng trở nên thân thuộc đến mức không màng là đã va vấp nó bao nhiêu lần. Vậy nên, có cố tỏ ra bình tâm đến đâu, cũng không sao tránh khỏi một thoáng nhói lên, nơi ngực trái mình. Ủy mị, đúng là thế, nhưng khác được chăng?

Thà đừng luyến ái, rời bỏ sẽ dễ dàng. Bất kỳ thứ gì cũng vậy!

Nhưng đến lúc, thì phải chấp nhận. Không nên chấp mãi vào hôm qua mà để lỡ mai sau. 

Con đường mới mấy chốc sẽ lại cũ thôi mà...

...

(Nhưng có những yêu thương không biết đến bao giờ mới cũ phai lòng mình?)

...


Tuesday, June 21, 2011

Một entry không nên đọc


Hơn nửa tháng không viết. Không phải vì những ngày này đời tròn trịa niềm vui, hay đã không còn nuôi lòng bất kỳ cơn muộn phiền nào đủ độ cần phải được rơi ra và ngã vào nhau thành câu chữ. Mà bởi, tôi nghĩ chuyện mình bé mọn, không muốn bận tâm ít nhất những thiết thân dừng chân ghé lại blog này. (Nhất là trong lúc ngoài kia, còn biết bao những lớn lao hơn, đáng để nói về.)

Nhưng bỗng dưng hôm nay, lại thấy mình muốn được độc thoại riêng tư. Muốn nhìn lại những vụn vặt mình, khi mà nhanh như thời gian vốn dĩ, tháng Sáu lại đã bắt đầu trôi vào quãng cuối cùng. Một sự ghi chép lại, theo thói quen, để nhắc nhớ. 

...

1. Tôi đã nhìn rất kỹ vào chính mình, những đã qua, cả những chưa đến, để đi đến kết luận đáng buồn, mình là Người Thất Bại. Tôi đang nhấm nháp điều đó như một chén thuốc đắng, nhưng có "giã tật" được không thì không chắc.

2. Và, một thất bại hiển hiện là tôi vẫn chưa đủ can đảm đối diện với Cái Chết, dù nó đang rất gần. (Dĩ nhiên nó chỉ là một ẩn dụ, cho những ai trót nghĩ là tôi đang tận đáy và mưu toan nông nổi.)

3. Kẻ thất bại thì thường rất giàu lòng tị hiềm. Nên thỉnh thoảng tôi có mặc mình bê tha với ganh ghét, so đo, tủi phận, thì cũng là không có gì đáng ngạc nhiên, hay cần phải tự vấn.

4. Cuối cùng cũng đến lúc phải tỉnh một cơn chiêm bao. Một cơn chiêm bao đủ dài để chấm dứt. Chỉ ngỡ ngàng là, tôi có thể đón nhận điều đó một cách nhẹ lòng đến vậy! (Ừ thì, vẫn đã thoáng nhói lên nơi ngực trái, nhưng mừng thay khi nó qua nhanh chỉ như một cú hụt chân.)

5. Rất may là vẫn còn những đẹp đẽ của đời, một vài điều đáng để yêu thương, đôi ba niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng lây lan được đến sâu bên trong, mang lại cho mình những khoảng ủi an, vỗ lòng. 

6. Tôi buộc mình phải thanh lý hết dấm dớ, chậm nhất là đến cuối tháng Bảy. Và vẫn nỗ lực sống từng ngày - dù thất bại, nhưng không vô ích.

...

Tôi không quen thiết lập chế độ private cho blog, nhưng entry này, tôi mặc nhiên xem nó là private. Một entry không nên đọc, vì, nó không hề tốt cho những ai không muốn năng lượng xấu ảnh hưởng đến mình. 

...




Saturday, June 4, 2011

Mặc tình như thế...


tôi cố nén niềm yêu giấu kín
trong trái tim lỗi nhịp khi gần 
bên người, giấu nụ cười khao khát 
mãi còn dõi theo lúc rời chân...

tôi ngỡ khúc nhạc buồn câm nín 
đã thôi thiết tha nhớ hôm nào
vui buồn, nhưng vẫn hoài mong ngóng 
xin một lần ấm áp cùng nhau...

tôi biết chỉ là tình chôn dấu
câu nhớ thương không phải để dành
cho mình, và biết bao trìu mến
vốn thuộc về một khoảng trời xanh...

nhưng sao vẫn nuôi lòng day dứt
vẫn không thể buộc trái tim mình
quên người, đêm vẫn hoài thao thức
câu thơ nào rớt giữa lặng thinh...

thôi thì cứ mặc tình như thế
mặc lòng đau, mơ, nhớ, thôi đành
tùy duyên, đợi một ngày mai đến
sẽ không còn ràng buộc mong manh...


[01:05 am - 03/06/11, 
viết trong một cơn sến-đột-ngột]