Dù đã biết là thời khắc này sẽ đến, chính thức rẽ lối về con đường mới, và cứ ngỡ là mình đủ quen với đổi thay đến độ hoàn toàn nhẹ lòng tiếp nhận, nhưng thực ra, vẫn không thể buộc mình không cảm giác hụt hẫng như một bước rơi đầu giấc ngủ.
Ừ thì, thế nào đi nữa, cũng đã quen lối trên con đường cũ suốt ngần ấy tháng ngày, đã trót cảm mến từng ngọn cỏ, hàng cây, thậm chí đến cả những hòn sỏi từng cứa vào gan bàn chân những vết tức tối nhưng dần cũng trở nên thân thuộc đến mức không màng là đã va vấp nó bao nhiêu lần. Vậy nên, có cố tỏ ra bình tâm đến đâu, cũng không sao tránh khỏi một thoáng nhói lên, nơi ngực trái mình. Ủy mị, đúng là thế, nhưng khác được chăng?
Thà đừng luyến ái, rời bỏ sẽ dễ dàng. Bất kỳ thứ gì cũng vậy!
Nhưng đến lúc, thì phải chấp nhận. Không nên chấp mãi vào hôm qua mà để lỡ mai sau.
Con đường mới mấy chốc sẽ lại cũ thôi mà...
...
(Nhưng có những yêu thương không biết đến bao giờ mới cũ phai lòng mình?)
...