Thursday, January 6, 2011

...


Tự dưng thấy lòng như quán vắng, tiếng cười nói ngái xa mất hút. Quanh quẩn chẳng thấy ai cạnh bên, để chỉ một va chạm cho vừa biết còn đang giữa đời. Ngơ ngác buông tiếng thở dài, mà dường cũng mơ hồ. Người không biết làm gì khác, nên để mình tìm về nơi đó.

...

Cũng lâu rồi bước chân ngần ngại, không dám quay về để nhận rõ những điều mà người cố khỏa lấp. Nhưng biết bao giờ bụi mờ sẽ bắt đầu, còn nhớ được thì cũng nên can đảm thăm lại một lần.

Dù biết là, chỉ gặp gỡ cùng tàn phai.

...

Thì đây, đồi cũ im gió, đã không còn tìm thấy vạt áo hoa xưa, dư hương cũng đã nhạt. Cố cắt từng khung hình ướm vào trí nhớ, cũng đã nhen nhóm lạ xa. Tự dưng thấy bẽ bàng. Giống như một người tình cách biệt, giờ tương phùng, ngay trước mặt nhưng chỉ có thể cố gượng cười, tìm chút hơi quen trong ký ức, chứ thực tế thì đã không còn có thể chạm vào nhau được nữa.

Lẽ tất nhiên của lãng quên, một khi đã tàn phai?

...

Đã lường trước sẽ thế này, nhưng người vẫn thấy có gì đó man mác. Như mỗi lần đối mặt với những tàn phai khác đã qua trong đời.

Bao nhiêu tàn phai mới đủ để thực sự một lần xanh ngời bất tận? - Người không biết.

...

Nhưng dù sao chăng nữa, người biết ơn những tàn phai của đời mình, thật tâm.

Như biết ơn nỗi buồn làm bạn khi không biết nên tìm vui nơi đâu. Như biết ơn sự cô độc giúp mình biết kiêu hãnh tự thương lấy mình. Biết ơn tàn phai đã cho đủ xa xót để nâng niu ngày sau, dù là bất cứ điều gì; và thôi không huyễn tưởng về mãi mãi.

Tàn phai chỉ như một dấu chấm kết đoạn, như tiếng ngân cuối bài hát, như mùa đông. Nghĩa là, một kết thúc để bắt đầu, chứ không có khả năng xóa sạch hết những gì đã qua.

Thế nên, không cần phải buồn.

...

Ngồi yên ngắm nắng tan bên trời, người hít một hơi thật sâu để tin mình nhẹ nhõm. Ừ thì, không cần phải buồn.

Rồi xòe tay cố hứng mấy giọt nắng cuối, người thấy lòng bàn tay mình dường vương vương đôi niềm ấm áp. Nhưng có chắc là ấm áp đã từng?

...

Thì không buồn, nhưng tiếc thì không thể ngăn được.

...


2 comments:

  1. ừ, thì không cần phải buồn
    bởi cuộc đời hiển nhiên là dâu bể
    chỉ trách người tìm đến nhau quá trễ,
    đã muộn màng và chỉ những tàn phai...

    ReplyDelete
  2. Ừ , thì không cần phải buồn
    Sao từng câu từng chữ lại thể hiện nỗi buồn nhiều đến thế ?
    Đừng buồn nhé, hãy thả lòng mình với tất cả, hãy thanh thản, tìm những niềm vui quanh mình, vậy là hết buồn thôi.

    1 blog hơi làm người đọc buồn man mác. Chúc luôn vui vẻ

    ReplyDelete