Saturday, December 18, 2010

Thì cứ buồn đi


Cứ cuối những khoảng vui dường như đã đủ, thì ta lại bắt gặp nỗi buồn. Vẫn ở đó.

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Vì biết là có dài đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào buồn cho hết. 

Mà đã thân quen lắm, nên mấy khi vắng buồn, chỉ có vui hình như thấy cũng không là trọn vẹn. Đời nó thiếu một ít để tròn đời. Kiểu như ăn tô phở ngon mà không vị ngò gai đâm ra thấy hơi lạc lõng, đại loại thế.

Còn buồn được, gặp vui mới thấy quý. Sau vui thì buồn đôi giọt cũng hay ho, như cho thêm chút cà phê ly sữa tươi mới càng lựng hương và đậm đà.

Nói chung lại, buồn thực ra không xấu như con người ta vẫn hay lầm tưởng. Cái xấu chính là con người ta quá nhiều khi không biết kiểm soát những cơn buồn của mình cho xứng đáng, cho đúng lúc.

Vậy nên, cũng không cần thiết phải học cách không buồn. 

...

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Rồi lại thôi...


Tuesday, December 14, 2010

Một sớm mai nào



Một sớm mai nào ra vườn, cậu ngỡ ngàng bắt gặp chậu cây ấy đã nở hoa.

Nó tên là Hoa Tàn.

...

Cậu lặng nhìn một lúc rồi tỉ mẩn bứng nó ra khỏi chậu, chôn trở lại góc vườn.

Giữa lòng chậu, khoảng đất lõm xuống như miệng cười.

...

Có lẽ cái chậu đã sẵn sàng cho một cây hoa khác.

Hoặc không cây hoa nào.

...


Wednesday, December 8, 2010

Mio đã trở về



1. Mio chạy mê mải, bỏ lại phía sau ngôi nhà u ám với những tiếng la thét như từng mảnh vỡ thủy tinh cứa vào màn đêm. Trên cao, bầu trời đen kịt oằn mình trong gió thốc, lác đác mấy vì sao cô lẻ đang run rẩy.

Khu rừng đầy bóng tối mở rộng vòng tay cuốn lấy những bước chân cô, nhưng Mio tuyệt nhiên không hề cảm thấy sợ hãi. Mặc cho vô số đá sỏi, gai nhọn cưỡng đoạt từng dòng máu tươi từ đôi chân trần, cô vẫn tiếp tục lao mình về phía trước tựa con thiêu thân chỉ có một lẽ sống duy nhất là hiến thân cho ánh điện.Cô biết, nơi tận cùng khu rừng này sẽ là sự giải thoát. Bước qua Cổng Vòm Cây, cô sẽ được trở về với kiếp sống mà cô đã từng ngu ngốc từ bỏ.

2. Trái tim đập liên hồi những nhịp trúc trắc, hơi thở dồn dập ngày càng nặng nhọc, nhưng Mio không ngừng lại. Giờ cô đã đi sâu hơn vào lòng khu rừng.Những thân cây ngàn năm tuổi xào xạc tán lá thành những thanh âm nghe như có giai điệu. Không hiểu vì sao, nó lại gợi cô nhớ đến bản nhạc tay hát rong đã chơi say sưa trong buổi chiều thu ngày ấy, khi mà cuộc đời Mio hoàn toàn đảo lộn vì ánh mắt biết nói, nụ cười như nắng reo của Hans bên bờ hồ ven rừng. Ký ức mỏng mảnh như khói nhưng lại cắt vào lòng cô thêm một vết đau buốt.

3. Cô đã mạo hiểm đánh đổi số mệnh bản thân chỉ để mong được mãi ấm áp trong ánh mắt và nụ cười anh. Nhưng rồi, khi đã gần cạnh bên, cô mới biết ra mình cũng chỉ là một trong vô số những người con gái vui vài đêm tình cùng Hans.

Dù vậy, cô vẫn hết lòng tin vào những lời yêu đương nồng nàn của anh, rằng duy nhất cô là người chiếm giữ trọn vẹn trái tim anh. Sau khi được Hans cầu hôn, cô càng vững tin là với tình yêu chân thật của mình, cô có thể cảm hóa được anh, để từ đây, anh sẽ mãi thuộc về riêng mình cô thôi. Nhưng đáp lại, tất cả chỉ có lừa dối, bội phản và sự tủi phận ê chề khi hằng đêm cô vẫn phải đau đớn nhìn anh đưa từng ả nhân tình nũng nịu trong vòng tay cùng vui hoan lạc ngay chính trong căn phòng của vợ chồng cô.

4. Bất kỳ điều gì của con người đều có giới hạn, đến đêm nay – cô cũng đã không còn nhớ là đêm thứ bao nhiêu cô phải bó mình trong bếp cố bịt tai lại để không phải nghe những tiếng rên rỉ của anh và nhân tình – thì Mio không còn chịu đựng nổi nữa. Vô thức, cô chụp lấy con dao bén nhọn trên kệ bếp rồi tiến thẳng vào phòng ngủ.

Cô đi như ngủ mê. Trong đầu cô bấy giờ chỉ có tiếng nói văng vẳng đang lặp đi lặp lại như một đoạn điệp khúc bất tận: “Tôi không muốn chịu đựng thêm nữa, tôi không muốn chịu đựng thêm nữa…!” .

Đến khi giật mình tỉnh thức bởi tiếng thét thê thiết của ả tóc vàng đang run rẩy ôm lấy khuôn ngực còn lem luốt vết tình co mình nơi góc giường, thì cô vẫn thấy mình đang đâm liên tục không ngừng những nhát dao mạnh mẽ vào tấm lưng trần của Hans, làm máu bắn lên như từng đợt pháo hoa đêm Giáng Sinh. Cô hoảng hốt, quăng dao và cắm đầu chạy ra khỏi cửa.

5. Cổng Vòm Cây bắt đầu dần hiện ra ở cuối khu rừng. Trong làn sương mờ đục, trông xa nó tựa như dáng người đang dang tay đón chào những kẻ lỡ bước.

Càng đến gần, Mio càng thấy tim mình quặn thắt. Cũng chính nơi này, cô đã quyết định bắt đầu một cuộc đời mới để có thể đến bên Hans, quay lưng với tất cả vì một người – mà giờ đây, cô mới nhận ra là người đó chỉ toàn mang lại cho cô tổn thương, đau đớn. Hóa ra cuộc sống này là thế, luôn có những lựa chọn đã sai lầm ngay từ phút ban đầu nhưng mãi đến khi cận kề kết thúc thì con người ta mới vỡ lẽ ra.

Nhưng còn may, số phận cũng không khắc nghiệt đến tận cùng, Mio vẫn có cơ hội để quay trở lại, chấm dứt chuỗi ngày tháng xáo trộn. Bước qua cánh cổng này, cô sẽ lại là cô của thuở không lo nghĩ, chỉ biết thong dong nhấm nháp từng quãng dài rong chơi vô tận. Và Hans, chỉ còn là một sợi tơ quá vãng giăng mắc ở một góc khuất nào đó trong miền tâm trí rồi sẽ sạch không, mà cô kiên quyết dặn mình không bao giờ vướng phải một lần nữa.

6. Mio đi gần hơn đến cánh cổng, run run cho tay vào túi áo khoác lần tìm “chìa khóa”. Cô sững người, nó đâu mất rồi?

Cô cởi áo khoác, rồi dốc ngược từng bên túi một, vẫn không hề thấy. Có lẽ cô đã đánh rơi nó trong lúc hoảng loạn bỏ chạy, nhưng khu rừng rộng lớn và tối tăm thế này, làm sao có thể tìm lại được?

Tuyệt vọng, Mio ngồi sụp xuống nền đất ẩm ướt với những lá khô mục ruỗng và lác đác những bụi cỏ rậm rì một màu đen quánh. Không có “chìa khóa”, không thể nào mở Cổng Vòm Cây, cũng có nghĩa là cô không thể trở về.Lẽ nào, cô thực sự đang phải trả giá cho lựa chọn sai lầm ngày đó của mình?

7. Một tiếng mèo kêu xé toạc khoảng im lặng, cô giật mình quay lại. Không biết từ đâu, một con mèo có bộ lông tím thẫm lấp lánh thứ ánh sáng kỳ quái và đôi mắt đỏ biếc như màu ngọc bích xuất hiện ngay trước cánh cổng và đang chậm rãi tiến dần về phía Mio. Rồi nó đột ngột cất tiếng với cái giọng méo mó không giống với bất kỳ con người nào:

- Đánh mất chìa khóa rồi hả Mio? Làm người bao lâu mà vẫn vụng về như thế!

- Vio, con xin bà hãy giúp con trở về…

- Chẳng phải cô đã hết lòng tin tưởng rằng mình có thể trở thành một con người hạnh phúc với tình yêu đích thực, thậm chí chấp nhận từ bỏ kiếp linh miêu bất tử đó sao?

- Con biết mình sai rồi. Giờ con chỉ muốn được tự do như xưa, không màng đến hỉ nộ ái ố của con người nữa…

Vio không nói thêm một lời, chỉ lẳng lặng thả chiếc nhẫn có gắn viên đá hình mắt mèo màu vàng đục vào tay Mio. Cô mừng đến rơi nước mắt. Chiếc nhẫn này, chính là “chìa khóa”.

8. Cô đứng dậy, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay phải, rồi bước đến sát cánh cổng. Cô nắm chặt tay lại và xoay viên đá hình mắt mèo về phía khoảng không đang trộn lẫn sương mờ và bóng tối của Cổng Vòm Cây. Một tia sáng màu vàng sẫm phát ra, chiếu thẳng vào giữa cổng và làm bùng lên vùng ánh sáng lóa mắt. 

Vio điềm nhiên sải bước rồi biến mất trong vùng sáng. Mio vội vã theo sau.

[Jera Le - 07/09/10]


---

* Liệu mình có được may mắn như thế?

Thursday, December 2, 2010

Ngơ ngác 12


Tháng 12 về, nhanh đến lòng người ngơ ngác, mới đó lại đã tàn năm.

Bao buồn vui của ngày hôm nay, mới đó đã trở thành ngày hôm qua tự bao giờ, xa ngái. Bao trông đợi của ngày mai, rồi bỗng trở thành ngày hôm nay lúc nào không hay, chạm tay còn thấy ngỡ ngàng.

...

Lại sắp qua thêm một năm, được - mất, may - rủi, bại - thành cũng đã cuốn bay theo gió ngày tháng. Còn sót lại, vẫn như bao lần, là chính ta, với những bản thể cũ kỹ đến đáng thương. Và càng lúc càng mục ruỗng hết những tin yêu, vì cơn ức chế bất diệt, sự tủi hổ thân phận mạnh mẽ tựa thứ khuẩn độc hại không ngừng sinh sôi. 

Thậm chí có đôi lúc, ta đã từng nghĩ đến một cuộc đời khác, khi mà cảm thấy dường như đang bị chôn sống trong cuộc đời chật hẹp này. (Nơi mà có nhiều ước mơ chưa ra đời đã chết. Có những điều mãi chỉ là viển vông.) Nhưng liệu cuộc đời nơi đó, có vui hơn không?

Không ai có thể biết. 

...

Tháng 12, cuối năm. Tự mình nhận thức rõ ràng là sẽ còn rất nhiều phức cảm đan xen phía trước, nhưng thấy may mắn làm sao khi nhận ra, trong lòng ta náo nức vẫn còn. Cho cuộc đời này.

Vẫn đợi mùa sau, vẫn thương những nụ cười, vẫn trông ngóng những chuyến đi. Vẫn muốn yêu mình, vẫn nôn nao hy vọng, vẫn cố đổi thay. 

Dù có đôi thứ lắng lại, vài thứ đã tan biến, nhưng nhiều thứ khác vẫn đang nẩy mầm. Vừa đủ, để tiếp tục trôi cùng, qua hết, chạm tay thêm những cột mốc (không đơn thuần chỉ là một con số 2011, 2012... hay đại loại thế).

...

Cố tin là vậy.