Thursday, July 29, 2010

Nửa đêm nói nhảm một mình


Khuya lơ, cơn đói mò đến [dễ hiểu, vì cả ngày chỉ có mỗi dĩa cơm tấm trưa], lụi cụi tự thưởng mình một thực đơn dễ chịu:

- play đĩa Before & After của Carrie Newcomer

- nấu mì gói + xúc xích + cà chua + thiệt nhiều tương ớt ["hàng" luôn được trữ đầy đủ, đáp ứng triệt để thói nghiện mì]

- khui 7up uống cùng đá mua sẵn từ đầu hôm

thế là, ngon lành!

Tự dưng, thấy yêu cái không gian cuộc sống chỉ dành riêng cho một mình mình này. 

...

Từ những buổi đầu lên Sài Gòn, mặc nhiên, mình luôn ở cùng nhiều người. Lúc đầu là bà con, sao đó là hội bạn thân Nhà A. Cho đến tận vài năm gần đây, khi đã đi làm, cũng thế.

Ít nhất, cũng phải "ở kèm" với một mạng.

Thành nếp, thành thói, cái bản thể yêu con người, sợ cô đơn được nuông chiều quá lâu, nên cứ thế mà ngúng nguẩy, đòi hỏi. Luôn muốn có ai đó - dù chỉ để lảm nhảm tán dóc tàn đêm, luôn thèm nghe hơi người - dù chỉ để biết là mình không hoàn toàn cô độc. 

Chưa bao giờ nghĩ, hay sẵn sàng tâm lý, một ngày đẹp trời nào đó, sẽ phải đối diện với căn phòng trống hoác mỗi tối đi làm về.

Rồi thì, cái ngày đó cũng tới, khi thằng bạn thân dọn nhà cho tiện đường "làm ăn".

Hoang mang. 

Nhưng sau thì phát hiện ra một sự thật phũ phàng: Ở một mình, thiệt đã!

...

Vì ở một mình, có rất nhiều những lặt vặt thiệt là vui.

Thích ngủ giờ nào thì ngủ. Có thể bò kềnh ra lướt net, xem phim bộ tới tận khuya.

Đói thì đi lục lọi, tự làm những thứ mình thích, ăn ngấu nghiến chả sợ lời bình phẩm nào.

Vui thì mở Eminem dộng ầm ầm, buông rèm cửa sổ, đứng lắc lư như thằng điên. 

Buồn thì tắt hết đèn, nằm thao láo trong bóng tối và lẩm nhẩm chả lo ai nói mình tự kỷ tâm thần.

Không vui không buồn thì cứ thả oạch mình ra nằm, ngắm nghía cái không gian riêng tư này, rồi bày ra một trò vớ vẩn nào đó bất kỳ.

Đầu tháng thì tự lết đi siêu thị, mua ứ hự lương thực dự trữ, những thứ khoái khẩu, rồi mấy món lặt vặt mà trong nhà đã hết...

Cuối tháng thì lau dọn, sắp xếp đồ đạc lại, rồi ngồi thừ ra nhớ nhung lung tung...

Sau những khoảng dành cho niềm vui đám đông, niềm vui ba người, niềm vui hai người vân vân và vân vân... thì cũng phải như thế, có những khoảng một mình vừa đủ để tự do và sung sướng.

Thì đời cũng trôi, hết ngày qua tháng.

Ngẫm ra, câu hát gì gì đó đại khái "khuya sớm nhìn quanh một mình", thấy thật ra cũng không đến nổi tệ lắm!

...

Không đến nổi...

...

Nói chung là, lúc nào cần nhiều hơn một người thì cần, lúc nào thấy chỉ cần một mình mình thôi, thì đơn giản lắm, mò về cái không gian này.

Và ở đây, gặm nhấm đến chán thì lại mò ra với đời.

Thế thôi!

...



* Xong bữa khuya tự nhiên nổi máu viết nhảm, ai không ưa thì vui lòng bỏ qua.


Wednesday, July 21, 2010

21/07/2010


Có những người, nghĩ đến thôi là thấy thương lắm, rất thật lòng! 

Nói mày đó, kưng ạ!

Biết nhau xa lắc, chơi với nhau cả chục năm hơn, thân nhau cũng cỡ đó, lần đầu tiên viết cho mày. Chỉ vì đơn giản, hôm nay là sinh nhật mày.

Năm ngoái, chả hiểu điên đến độ nào, mà tao để lỡ mất sinh nhật mày đến... đúng 1 tháng. Chẳng một lời chúc tụng, không một món quà. Dù biết, tụi mình gặp nhau hàng tuần, cái đó còn quý hơn là những lễ nghi kiểu cách. Nhưng thế, với tao, vẫn là một tội lỗi, nỗi dằn vặt thê thảm. Nhất là khi, mày không hề một lời oán trách.

Mấy ngày này, đầu óc tao quay cuồng, tinh thần cứ đờ đẫn, may sao, kịp chuẩn bị cho mày một món quà nhỏ. Tao không muốn mình cứ đổ lỗi cho cuộc sống xô bồ ăn mòn trí nhớ mãi.

Tối nay chỉ là gặp nhau, cafe, cắt bánh, thổi nến, tặng quà - nghe sực mùi xã giao, nhưng mong mày không quá chấp nhặt (dù tao biết mày không thế bao giờ!). Chính yếu nhất, vẫn là tụ họp đúng ngày, những món quà bé bé nhưng tình cảm thì to to xem như cho mày thêm một chút may mắn khi sang tuổi mới.

Mày có cái bản lĩnh riêng, sự tự tin riêng và sự giỏi giang riêng mà chưa chắc người khác thấy được. Nên, tao chỉ chúc mày duy trì được những ưu điểm đó. 

Nhìn mày, người ta chỉ thấy một nhỏ V. năng động, hòa đồng, chịu chơi. Cái gì cũng vui được, cái gì cũng hết mình được. Trông mạnh mẽ lắm! Nhưng dẫu sao, Gà Mập của tao vẫn là con gái, vẫn có những yếu đuối con gái, thế nên, vẫn cần được yêu thương, che chở. Nên, cũng đừng mê mải rong chơi quá, nhé kưng! Có bình yên được, thì nên dừng mình. Mong mày sớm bình yên.

Mày vẫn đang làm rất tốt việc mặc kệ miệng đời chê - khen, nhưng tao vẫn chúc mày cứ "hiên ngang" thế. Vì em là chính em - cứ là mày, mà rạng ngời, mà phơi phới, mà sống tràn những khoảng hân hoan như đã từng. Nhé?!

Vẫn nhớ hoài là rất rất nhiều người, không hiểu vì sao tụi mình lại có thể chơi được với nhau, đặc biệt là tao với mày. Tao cũng không rõ ràng lắm, nhưng ngẫm ra, chắc là duyên.

Từng nhiều lần, tụi mình hay suy nghĩ là mấy năm nữa tụi mình sẽ thế nào, tình cảm có còn được như lúc này; nhưng, mày thấy đấy, đã qua cả chục năm rồi, vẫn có mặt trong sinh nhật nhau, gặp gỡ mỗi tuần, chia sẻ khi cần và luôn biết nhau đang như thế nào. Ở bên nhau luôn thoải mái nhất, không câu nệ, nghĩ ngợi, tính toán. Vậy là đủ để mừng lòng, nhỉ?!

Tao từng nói với mày, có những người sinh ra chỉ để làm bạn, nên lũ 5F mình chả thể yêu đương nhăng nhít lẫn nhau. Nhưng là bạn thế này, đã là đẹp lắm. Thương lắm!

Nên tao sẽ không yêu mày, chỉ cứ thương mày thế này thôi!

Lẫn thẩn nên viết dông dài, mày có rảnh thì đọc từ đầu đến cuối, không thì lướt qua hết, kéo xuống và đọc câu cuối dưới đây thôi:

Chúc mừng sinh nhật! 


Monday, July 12, 2010

trong lòng biển đêm


Tôi đang thả mình giữa đêm, nhọc nhằn những con chữ muốn được buông rơi, mà thể xác thì rã rệu. 

...

Xung quanh là bóng tối im lìm như lòng biển đêm, và những lời nhạc tình nỉ non thì cứ tựa hồ hàng trăm con sóng lặng lẽ thầm thì thứ thanh âm xạc xào cô đơn, êm êm, lành lạnh. 

Và ở đó là tôi, một phiêu sinh vật bé nhỏ đang kiệt quệ nơi đáy đại dương tăm tối, cố ủi an linh hồn với thứ ánh sáng yếu ớt của niềm tin sót lại héo hắt tỏa ra giữa lòng đêm khuya sâu lắm nỗi niềm.

Tôi chọn mình tuyệt vọng lúc này. 

Sau quá nhiều dư hoan và những yêu đời, tôi lại để mặc mấy cơn mơ dở dang, lòng hẹp hòi thỏa thê giày vò những nơ ron lạc quan. 

Như sóng dữ xóa sạch bờ cát với chỉ một hơi thở trắng xóa. 

Những "giá như", "phải chi", "ước gì"... vốn đã vương vãi quá nhiều nơi tâm tư, như lớp bụi dày hơn qua ngày tháng, nay lại được dịp nương một cơn gió thốc, cuốn tung, mờ mịt che lấp hết thảy cõi nghĩ suy.

Bởi có quá nhiều mất mát mãi chỉ là tiếc nuối đau đớn, quá nhiều ảo tưởng mãi chỉ là phi thực viển vông, nên, có ngụy biện tài giỏi đến độ nào, khi còn lại một mình không còn bất kỳ đám đông nào để bấu víu, cũng đành phải thú nhận tất cả những bệ rạc ê chề với chính bản thân mình.

Như bây giờ, tôi trơ trọi giữa đêm.

Cảm giác giống như có một ai đó đang cố nhấn chìm mình ngập ngụa trong màn nước biển buốt lạnh, nhức nhối để bức ép những lời thành thật nhất.

Thì tôi phải thành thật là mình tham lam, mình tệ hại, mình tự ti như thế nào.

Thì tôi phải thành thật là mình khao khát, mình ấp ủ, mình hy vọng như thế nào.

Hóa ra tôi cũng chỉ như bao cuộc đời dật dờ khác.

Như bao kiếp sống vô chừng mỗi đêm lại quay về cố thủ thỉ với bản thân nơi đáy biển sâu.

Phiêu sinh vật nổi trôi giữa biển đời quá lớn. 

Quá sâu.

Quá mông mênh. 

Bạc bẽo thì vô hạn.

Vô hạn.

Hạnh phúc thì hiếm hoi.

Hiếm hoi.

...


Đến đây thì tôi thấy mình đã đắm chìm đủ lâu trong lòng biển đêm nay. Buốt lạnh đã đủ. Vô định đã đủ. Tôi về lại thực tại để đợi ngày.

Ngoi lên mặt nước, chờ nắng gió. Và tiếp tục bơi trong ngày tháng mình. Bơi đến cạn sự sống, mà tìm cho được chân trời.

Tìm cho được chân trời.

...


Thursday, July 1, 2010

Đơn thuần là tôi muốn viết một cái gì đó!


Đơn thuần là tôi muốn viết một cái gì đó!

Nhưng không nhất thiết phải là một entry có chủ đề rõ ràng, ý tứ chỉn chu, câu từ được gọt giũa cẩn thận. Chỉ là nghĩ và nhớ gì thì typing ra. 

Về những khoảng nào đó, những sự kiện nào đó và những cảm giác, cảm xúc nhất thời mà chúng đã gợi lên trong tôi - mặc kệ độ vớ vẩn cỡ nào đi nữa.

Dễ hiểu là tôi muốn viết theo lối Lảm nhảm sở trường của bạn Luberin mà tôi đặc biệt ưa thích - dù đôi khi cái sự lảm nhảm của bạn ấy là vô cùng nhảm! (cười với bạn Rin cái nào :D)

Đại loại vài chuyện tôi muốn viết là thế này:

- Mấy hôm nay thức lòi mắt coi lại Hồ sơ trinh sát II (chiếu vào cái giờ đầy oan nghiệt là 12h khuya trên đài Vĩnh Long) nên sáng nào cũng thức dậy trong thảm cảnh lờ đờ vật vờ, nhưng vẫn rất là thích. Vì nó làm tôi nhớ khá nhiều nhiều thứ của cái quãng lần đầu tôi coi film này. 

- (vẫn đang nói về film) Coi tới đúng đoạn bạn Kim Chi chết oan ức vì bị xe tông diệt khẩu (ai có coi sẽ hiểu ha!) thấy buồn và tội nghiệp ghê gớm. Và tự nhiên thấm thía mấy đoạn sên sến - về sự bất công của cuộc đời, về việc phải trân trọng những điều đang có, những người đang sống - hết sức!

- Hổm rày trời bắt đầu mưa nhiều, mưa đêm cũng liên miên, nên không khí buổi tối bắt đầu trở lạnh. Nằm ngủ chỉ mở quạt số 1 (nhỏ nhất) chứ không dám mở số 3 (lớn nhất) như mọi khi nữa. Cái lành lạnh váng vất này làm tự nhiên tôi muốn quấn khăn choàng đi dạo phố, ăn một tô canh bún nóng, và nắm tay một ai đó loanh quanh ngắm đêm nhiều đèn màu với những cơn gió lạnh thốc.

- Toy Story 3 làm tôi xúc động nhiều. Tôi thích câu chuyện phần này.

- Trưa nay cầm dù vượt mưa lội bộ qua công ty, điên máu vì bị nước bắn tung tóe bởi mấy thằng khùng vọt xe bất chấp chuyện hiển nhiên là có rất nhiều vũng nước và người đi bộ trên đường. Không phải nói xạo chứ tôi chạy xe rất kỹ khi trời mưa, và thường băng ngang các vũng nước với mức ga nhẹ nhất có thể để tránh tạo sự tung tóe phiền lòng người khác nhất có thể.

- Tôi vẫn đang trốn tránh không muốn đối mặt với ức chế thường trực của mình. Bỏ bê, và ngụy biện bằng sì lô gân "I đ*o care!".

- Chiều nay ăn cháo gà và lảm nhảm với Asen, hai đứa đều phải công nhận là mình càng già thì càng thấy thời gian nhanh như quỷ. Chớp mắt là tới chuyện này, chớp mắt là qua mất chuyện kia. Năm lại năm. 

- Có thằng bạn đang ở nước ngoài, tình cờ chat, nó hỏi: "Are u happy now?" vậy mà cũng làm mình suy nghĩ. Vì mình muốn hiểu chữ happy đây đúng nghĩa hạnh phúc, chứ không chỉ đơn giản là nó đang thắc mắc "Mày có dzui hok?". Mình trả lời đối phó là "I'm okay!" và tiếp tục dành thời gian suy nghĩ kỹ hơn về điều này.

- (vẫn đang nói về chuyện hạnh phúc) Đọc được mấy dòng của em Jiji: "Hạnh phúc là gì nếu không phải là một cảm giác của ta về cuộc sống? [...] Người ta cứ trăn trở và đuổi bắt theo những điều xa vời lạ lẫm, mà bỏ quên cảm giác, tiếng nói chân thực nhất của trái tim mình, cội rễ mọi đau buồn và hạnh phúc của cuộc đời này." thấy thích. Và nếu căn cứ theo những gì Jiji đã viết, tôi sẽ trả lời là "Yes, I am!" cho câu hỏi của thằng bạn kia.

Đại loại là thế, viết nhiêu thôi. Còn nhiều thứ phức tạp hay văn vẻ hơn, thì dành cho những entry khác.


...