Đã muộn nhau rồi phải không anh?
Em nào biết làm gì khác đâu
ngoài yêu anh rất thật
Vậy mà mấy lời cho nhau
em đành giấu cất
vào sâu thẳm lòng đêm...
Ngoài phố giờ này chỉ còn mấy cơn gió không tên
thổi dọc những con đường có lạ, có quen
mà đôi khi mình cũng từng qua đó
Chỉ còn nhánh lan gầy đưa hương đầu ngõ
Cố chạm lấy bàn tay em ủi an
khi thấy lẻ bước em về
Em không muốn mình rơi nước mắt
trông rất thê thiết, ê chề
Anh sẽ chê em là sao trẻ con, ngốc nghếch
Nước mắt chỉ xứng để rơi
khi tất cả sẽ rồi chấm hết
Mà em thì vẫn còn ở đây - đầy ắp trong lòng
- những nỗi nhớ, và yêu anh
Nhưng em sẽ cố xóa hết những suy nghĩ quẩn quanh
Sẽ thôi không đặt quá nhiều niềm tin
vào mông lung những giấc mơ hẹp
Vì em biết có cố thế nào thì giữa anh và em
không thể là một bức tranh tình yêu đẹp
Có cố thế nào thì cũng chỉ
chiếc lá
vàng rơi
Bờ vai anh vẫn xa thẳm như mây trời
Đến bao giờ em mới có thể gục đầu nơi đó
và khóc vì hạnh phúc?
Đến bao giờ em mới là những ký ức khó quên
anh lấp vào khoảng trống
Đến bao giờ bàn tay cô đơn
em thôi giấu sau làn áo mỏng?
Em vẫn không biết bao giờ...
Yêu một người
phải nếm chát đắng
phải biết đợi chờ?
Em tự hỏi mình sẽ còn gượng cười được bao lâu
sau ngần ấy những đêm nước mắt?
Em tự hỏi có khi nào anh nghĩ về em
dẫu một chút thôi
chỉ là khoảnh khắc
Như cái cách em đang
- dù không muốn
vẫn nhói lòng nghĩ về anh?
Đã muộn nhau rồi phải không anh?
Mãi thì em chỉ là một tình yêu dại khờ
- người xa lạ trong cuộc đời anh, có lẽ
Mãi thì em vẫn chỉ là
một nụ hoa đêm thơ bé
Sắc hương chưa thắm
đủ để quyến luyến chân người
Rồi thì sau cuối
sẽ còn lại gì với em sau những bồi hồi
sau những đợi trông, nhớ thương, và đau đớn
sau những hoang tưởng nuôi em sống dài thêm qua từng cơn sóng lớn
Còn lại gì
ngoài trơ trọi trái tim chưa thốt nổi
lời yêu?
Chắc chỉ còn lại mỗi em thôi
ngồi với bóng chiều
Và hát lời nhớ thương
khi anh đang ngoài kia sống trong bao la niềm vui chất ngất
Sẽ còn lại mỗi em
- lại như thế này -
những đêm ôm niềm đau rất thật
Giấu mặt vào đôi bàn tay...
Nên thế thôi,
em sẽ đánh thức mình sau giấc ngủ quá dài
Cơn chiêm bao nào rồi cũng phải kết thúc
Tận cùng những tuyệt vọng
em tin sẽ là hạnh phúc
Chỉ cần em biết cho mình
một lần sống
không phải chỉ vì anh!
Rồi như thế
em sẽ quen dần với không còn nỗi nhớ anh
không còn nước mắt rơi trong lòng đêm vắng
không còn những cơn mơ dài như vô tận
không còn tất cả những nỗi buồn
không còn những câu hát suông
không còn những đợi trông héo hắt
không còn nỗi rợn người khi hoàng hôn sắp tắt
Em sẽ là mình, sống cuộc đời thật khác
phải không anh?
nice poem.
ReplyDeletehức. sao em lại hụt entry này nhỉ :(
ReplyDeleteanh ơi, tình cảm của em bị anh lôi ra ánh sáng hết rồi :)
em rất thích "một nụ hoa đêm thơ bé
Sắc hương chưa thắm
đủ để quyến luyến chân người"
-----
"không còn tất cả những nỗi buồn
không còn những câu hát suông
không còn những đợi trông héo hắt
không còn nỗi rợn người khi hoàng hôn sắp tắt"
--------
em cứ hỏi tại sao mà anh lại viết ra được những dòng như vậy? phải chăng là những cô lẻ giống nhau??
vì anh là con gái, mà cũng là con trai... ná na...
ReplyDelete@Quăng: mừng vì em thik entry này :) ah, có thể là những cô lẻ giống nhau ;)
ReplyDelete@Ne: hừ.
cho em xin cái link này qua facebook ^^ chôm trước, đồng ý sau heng :)
ReplyDeleteá, e cũng có FB hử Quăng? cho tên để add nàoooo ^-^
ReplyDeletehí hí, nguyễn thị thu trang ^^
ReplyDeletesorry, mấy trăm NTTT a tìm ko ra e V__V
ReplyDeletesearch rùi add a dễ hơn á bé: Jera Le.
tại tên em đẹp nên phổ biến ^^
ReplyDelete