Tuesday, March 2, 2010

Buổi trưa của Franz và Clara


Highland trưa ngợp nắng. Cái thứ hỗn hợp hài hòa màu trắng sữa mang tên Coconut Joy kéo theo cơn mát lạ lẫm ùa vào trong cậu, ngay khi mới chạm đến đầu lưỡi. Khoảng thời gian đánh cắp một cách bí mật này, cậu muốn dành cho riêng mình. Hỗn hợp trôi đến cổ họng, nghe như có gió trong đấy, mà là gió mùa hè. Một mình thôi, cậu im lặng nghe những chuyện kể từ con nắng ngoài kia, và cơn gió trong lòng cậu bấy giờ. Tiếng nhạc bềnh bồng mà cậu chẳng mảy may để ý giờ tự nhiên dịu dàng hẳn đi.

- Điều có thể khiến người ta đau, điều đôi khi gây đau đớn, không phải lúc nào cũng thế mà chỉ đôi khi thôi, đó là tình cảm và thực tế mà đôi khi ở đó mình cô đơn.

Cô đơn thì cậu có, nhiều là đằng khác. Nhưng chỉ là những khoảng cô đơn đúng nghĩa thôi. Còn đau thì cậu cũng có đôi lần, hiếm hoi lắm. Cậu hút lấy hút để mấy hơi liền, cơn mát lạnh giờ ngập ngụa trong cậu, để trấn an chút ít thoáng nhói lòng khi cậu nhớ về những cơn đau. Vì có mấy vết thương chưa liền sẹo hẳn, cậu cần phải cẩn thận hơn với từ ngữ của mình. Trên mấy vạch trắng dành sang đường, có vài ba người đang rảo bước vội vã trốn nắng; nhìn theo, cậu tự vẽ trong đầu mình vài cái tên.

- Thực ra chị chẳng biết gì về em. Em khiến chị có thể nói và chị thích trò chuyện với em, và điều ấy giúp ích cho chị, nhưng còn chị, chị có thể giúp gì cho em đây?

- Bạn giúp tôi vì đơn giản bạn ở đây. Vì ngày nào tôi cũng gặp bạn vào cùng một giờ, và khi từ biệt bạn, tôi biết sẽ gặp lại bạn vào ngày hôm sau, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi. Tôi chẳng dành tình cảm tương tự cho bất kỳ ai khác trong cuộc sống thường nhật của mình.

Cũng có nhiều khi, trong một giai đoạn nhất thời nào đó của đời mình, cậu cũng cảm thấy đủ vui chỉ vì sự có mặt giữa bề bộn mỗi ngày của cậu là một ai đó. (Xét cho cùng thì một ai đó cũng chỉ là cách nói mơ hồ). Nhưng chắc không thể gọi thành là niềm hạnh phúc, vì với cậu, thứ hạnh phúc đó phải dành cho đúng người. Người mà cậu tin là đang ở ngoài rộng lớn kia, sải những bước chân chậm dần và chờ đợi cậu bắt nhịp cùng. Có phải là cô gái váy vàng chanh che dù nâu sẫm đang đứng vẫy taxi kia không nhỉ? Hay là anh chàng sơ mi xanh lơ khoác ngoài áo ba lỗ trắng đang tất tả qua đường? Cậu mà biết thì đã không ngồi ở đây, chỉ với ly Coconut Joy này.

- Đó chỉ là những lời lẽ khuôn sáo. Giữa chị và em có một rào cản mà em vẫn chưa vượt qua được. Đừng trách chị vì đã nói thế với em. Thật khó cho chị để diễn tả điều ấy theo cách khác. Đừng bắt chị phải làm thế.

- Tôi không bắt bạn làm gì cả. Tôi sẵn sàng chờ đợi để cái rào cản mà bạn nói tới được loại bỏ. Tôi sẵn sàng yêu bạn mà không cần phải đáp lại. Tất cả những gì tôi yêu cầu bạn, đó là đừng làm trái tim tôi tan vỡ.

Cậu chưa bao giờ dám để trái tim mình đến mức độ tan vỡ. Việc đùa nghịch quá quắt như thế sẽ không tốt cho trái tim, bất kỳ ai. Nên xét ra, trái tim cậu thật lành lặn, trong lành những ảnh hình quá vãng chỉ toàn là tốt đẹp mà cậu cố cất giữ. Không một vết nứt nào, chẳng có một sự ố mờ mang dáng hình người nào đó cụ thể. Một trái tim... (cậu đột ngột nhớ về câu chuyện trái tim vá chằng vá đụp đã đọc đâu đó lâu rồi - và đành phải lí nhí thốt cho hết câu) ...đáng tội nghiệp làm sao! Ly nước hết sạch, làm cậu hẫng đi một chốc.

- Bạn từng nói rằng, không thể tồn tại một tình yêu thực sự giữa hai chúng ta, nhưng làm gì có tình yêu nào là không thể, tôi nhắc lại với bạn điều ấy. Dù thế nào chăng nữa thì không có tình yêu, con người sẽ chẳng là gì cả. Và đó là điều mà giờ đây tôi phải đương đầu.

- Em sẽ làm được Franz, em là người mạnh mẽ.

- Không mạnh mẽ hơn bạn đâu. Và cũng không yếu đuối hơn. Bạn có nhận thấy rằng tôi thậm chí còn không nhớ tên bạn?

- Em chẳng bao giờ hỏi chị điều đó cả. Chị tên là Clara.

Cậu sẽ nhớ cái tên này. Có thể trong chiều nay cậu sẽ sửa tên một ai đó trong điện thoại thành Clara chăng? (Một ai đó cũng có thể là không ai đó, nên nếu bạn có tên trong danh bạ của cậu, cũng đừng quá bận tâm)

- Anh xứng đáng được hạnh phúc.

- Điều đó không khó đến mức thế đâu.

- Anh muốn mình thành người thế nào?

- Thành người mà em muốn biến tôi thành.

Nữ phục vụ duyên dáng mang bill đến, phá tan cái không khí đang bao quanh cậu lúc này. Vậy cũng may, cậu mỉm cười lịch thiệp và rút ví. Nắng ngoài khung kính đã dịu hơn nhiều, cậu nghĩ là mình đã có thể rời đi được. Tia nắng như vẽ lên trước mắt cậu một câu hỏi. Đứng dậy khoác balô lên vai, cậu thong dong bước ra bỏ lại tiếng nhạc giờ dường quá ồn ã phía sau, cậu tự nói với mình: Tôi muốn mình thành người tôi muốn mình thành! Cậu cần phải có một đáp án khác sao? - Cậu có phải là Franz đâu.

...


* Những dòng in nghiêng là trích từ cuốn Franz và Clara - tác giả Philippe Labro.
** Viết cho mình và những buổi trưa thương lấy chính mình.


8 comments:

  1. chị đang đọc cuốn này em! Tuyệt!

    ReplyDelete
  2. Dù thế nào chăng nữa thì không có tình yêu, con người sẽ chẳng là gì cả!

    ReplyDelete
  3. @Sâm: dạ, một câu chuyện đẹp giản dị mà lay động sâu sắc. ^-^

    @Còi: ừ kưng. mà buồn thay, vậy là t chẳng là jì cả?! :((

    ReplyDelete
  4. có yêu, có nhớ, có tan vỡ... dù là với chính mình, là với buổi chiều nắng rất thường hay chỉ là một nụ cười riêng tư xen lẫn chút xót xa khi thấy tên Clara hiện lên trong tin nhắn... đã là có tình, sao lại chẳng là gì.

    ReplyDelete
  5. may quá, ko có số của em trong danh bạ của anh :D

    ReplyDelete
  6. em quá nhỏ đế làm Clara bé àh, nên cứ mạnh dạn cho ảnh số. Hiihi

    ReplyDelete
  7. @Viv: một chút tình chỉ đủ vui ngắn, chưa đủ tìm hạnh phúc dài. dù sao, em vẫn không thể là Franz.

    @Quăng: em quá nhỏ đế làm Clara bé àh, nên cứ mạnh dạn cho anh số. ^-^

    ReplyDelete
  8. em sẽ cho anh số điện thoại... ba em ^^

    ReplyDelete