Trong khi dọn dẹp, lau chùi, sắp xếp lại chiếc tủ ly trưng bày - vốn dĩ chứa trong nó biết bao là câu chuyện cũ, như những mẩu giấy ghi chú được đính chặt vào từng món đồ đã ít nhiều có tuổi đủ để làm ký ức nhạt nhòa gọi về như điệu Yesterday once more ưa thích - tôi nhấm nháp niềm vui "lật giở từng trang" ngày qua và dừng lại một chút ở mấy chiếc huy chương. Những chiếc huy chương tròn vành vạnh hình đồng tiền, màu vàng đã từng lấp lánh cứ ngỡ như thật, được thêm chút điệu đà với dây lụa đỏ thắt phía trên. Có ba cái, tôi giành được từ ba cuộc thi vào năm lớp Mười và Mười Một - mới cách gần chục năm chứ mấy. Mà tôi lại thấy như chỉ độ tuần rồi, buồn cười làm sao.
Mấy chuyến đi, những vui - buồn cái thuở mà đã không biết bao lần tôi hoài vọng chẳng chán chê, dăm câu chuyện vặt, đôi ký ức loang lổ xung quanh mấy chiếc huy chương cứng lạnh, trơ trơ cái màu vàng ối - nay đã mờ phai và đây đó những chỗ xỉn màu đúng độ thời gian - lại tấu khúc nhớ nhung miên man ở trong đầu. Cái điệu nhạc dặt dìu không thể ngừng tiếng, khó lòng chối bỏ. Tôi ghét và thích mình những lúc thế này hết sức.
Ghét vì thấy mình ủy mị, như bao lần. Thích, vì lại được buông mình trong chiếc Trầm Tưởng Ký riêng tư mà sống động từng bối cảnh, từng đoạn quá khứ vẹn nguyên nơi đó, và mình đứng yên ở đấy, chạm tay vào từng xưa cũ phai phôi mà thấy ấm lòng vô kể.
Miết tay lên mấy tấm huy chương với cái màu vàng nay đã hoen mờ phai sắc, tôi mỉm cười giấu tiếng thở dài vào trong. Ở sâu đáy tâm tư mình, cái thằng tôi quyến luyến không rời từng cánh gió đồi cũ, từng vạt tóc lòa xòa giấc mơ thanh tân ngồi im tiếng, tôi biết nó lại để những bài ca ngày đó hát váng lên trong đầu. Tôi thì thôi mơ mộng, xếp gọn ba tấm huy chương vào góc tủ.
Tia nắng yếu ớt cuối ngày xiên qua khung cửa kính, lạ lùng thay cũng đủ làm cho chúng nó (mấy tấm huy chương) vẫn ánh lên sắc vàng mê mị, lóng lánh vẻ mơ hồ - như đang nỗ lực bằng những gắng gượng sau cùng để cười cùng tôi một nỗi vui đã gặp lại nhau. Chỉ là mấy phen bề bộn, hay buộc mình tạm quên; chứ hãy cứ yên tâm là tôi luôn thuộc làu những câu chuyện mà mỗi tấm huy chương đã và mãi gìn giữ thật kỹ, thật khéo phía sau màu vàng phai mấy độ năm tháng xa mờ...
...
Mấy chuyến đi, những vui - buồn cái thuở mà đã không biết bao lần tôi hoài vọng chẳng chán chê, dăm câu chuyện vặt, đôi ký ức loang lổ xung quanh mấy chiếc huy chương cứng lạnh, trơ trơ cái màu vàng ối - nay đã mờ phai và đây đó những chỗ xỉn màu đúng độ thời gian - lại tấu khúc nhớ nhung miên man ở trong đầu. Cái điệu nhạc dặt dìu không thể ngừng tiếng, khó lòng chối bỏ. Tôi ghét và thích mình những lúc thế này hết sức.
Ghét vì thấy mình ủy mị, như bao lần. Thích, vì lại được buông mình trong chiếc Trầm Tưởng Ký riêng tư mà sống động từng bối cảnh, từng đoạn quá khứ vẹn nguyên nơi đó, và mình đứng yên ở đấy, chạm tay vào từng xưa cũ phai phôi mà thấy ấm lòng vô kể.
Miết tay lên mấy tấm huy chương với cái màu vàng nay đã hoen mờ phai sắc, tôi mỉm cười giấu tiếng thở dài vào trong. Ở sâu đáy tâm tư mình, cái thằng tôi quyến luyến không rời từng cánh gió đồi cũ, từng vạt tóc lòa xòa giấc mơ thanh tân ngồi im tiếng, tôi biết nó lại để những bài ca ngày đó hát váng lên trong đầu. Tôi thì thôi mơ mộng, xếp gọn ba tấm huy chương vào góc tủ.
Tia nắng yếu ớt cuối ngày xiên qua khung cửa kính, lạ lùng thay cũng đủ làm cho chúng nó (mấy tấm huy chương) vẫn ánh lên sắc vàng mê mị, lóng lánh vẻ mơ hồ - như đang nỗ lực bằng những gắng gượng sau cùng để cười cùng tôi một nỗi vui đã gặp lại nhau. Chỉ là mấy phen bề bộn, hay buộc mình tạm quên; chứ hãy cứ yên tâm là tôi luôn thuộc làu những câu chuyện mà mỗi tấm huy chương đã và mãi gìn giữ thật kỹ, thật khéo phía sau màu vàng phai mấy độ năm tháng xa mờ...
...
anh còn có cả những huy chương vô hình, chứng minh cho một sự trưởng thành. và năm mới... là để trưởng thành .
ReplyDelete