Friday, February 26, 2010

Chớp mắt, qua một cơn say



Cho người rồi sẽ khuất xa

Rồi mai em sẽ xa rời
Đường phố cũ
giọt nắng ngời
vừa tan
Giấc mơ ngày cũ
hoang tàn
Mùi hương còn thoảng,
mùa sang
bao giờ...

Rồi mai giữa những bơ vơ
Còn ai thương nhớ,
biết chờ đợi chi?
Buồn - vui
một thuở cuồng si
Về thu xếp lại.
Một vì sao rơi...

Còn thương
những áng mây trời
Còn thương những cánh hoa thời ngây thơ
Còn thương ngày đó ban sơ
Cũng đành gửi lại cơn mơ
đêm dài

Cũng đành
ru những phôi phai
Đành lòng quên hết những ngày bên nhau
Đành thôi, hoa cũ úa màu
Đành thôi thương nhớ,
vẫy chào mùa xưa...

Bao giờ
cho đến ngày xưa?
Ngày còn môi nóng,
ngày chưa mắt nhòa
Ngày chưa biết sẽ rời xa
Ngày xanh hy vọng mùa ta an lành

Bây giờ
mộng vỡ tan tành
Có đau đến mấy cũng đành
chia tay
Chớp mắt,
qua một cơn say
Ngoài kia nắng hửng
đường dài
lại đi...!

Vẫn sẽ nhớ lắm nhiều khi...

Saturday, February 20, 2010

[không có tựa]


Những ngày xuân năm nay chầm chậm trôi một cách dịu dàng đáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng không thể nào ở lại mãi mãi.

Không dành quá nhiều thời gian cho đổ đốn chơi bời, hay chìm mình trong những mông lung vơ vẩn như đôi năm trước nữa, chỉ chầm chậm trôi cùng từng ngày qua - đủ vui, đủ không ưu phiền. Nên, không gợi nhiều tiếc nuối lắm khi xuân qua, cũng chẳng bận lòng những hân hoan chóng vánh. Và lần đầu tiên, trước khi về lại nhịp sống quen với ồn ào Sài Gòn đang chờ đón sau một chuyến xe đêm bó mình đôi lúc quá cô đơn, ta không mảy may âu lo. Một con sông lặng trôi, cứ thế mà xuôi dòng về phía trước...

Sẽ có nhiều lắm những phải-đối-mặt. Có là gì nếu ta biết phải thế nào và cần yêu đời đủ ra sao để có thể vững vàng đi qua hết, qua hết, qua hết...

Một vài đổi thay đã có hiệu quả. Từ tới đây sẽ phải có thêm một vài đổi thay nữa.

Cuộc sống sẽ được sơn phết lại những tông màu hồn nhiên hơn một chút.

...

Thursday, February 11, 2010

Vàng phai


Trong khi dọn dẹp, lau chùi, sắp xếp lại chiếc tủ ly trưng bày - vốn dĩ chứa trong nó biết bao là câu chuyện cũ, như những mẩu giấy ghi chú được đính chặt vào từng món đồ đã ít nhiều có tuổi đủ để làm ký ức nhạt nhòa gọi về như điệu Yesterday once more ưa thích - tôi nhấm nháp niềm vui "lật giở từng trang" ngày qua và dừng lại một chút ở mấy chiếc huy chương. Những chiếc huy chương tròn vành vạnh hình đồng tiền, màu vàng đã từng lấp lánh cứ ngỡ như thật, được thêm chút điệu đà với dây lụa đỏ thắt phía trên. Có ba cái, tôi giành được từ ba cuộc thi vào năm lớp Mười và Mười Một - mới cách gần chục năm chứ mấy. Mà tôi lại thấy như chỉ độ tuần rồi, buồn cười làm sao.

Mấy chuyến đi, những vui - buồn cái thuở mà đã không biết bao lần tôi hoài vọng chẳng chán chê, dăm câu chuyện vặt, đôi ký ức loang lổ xung quanh mấy chiếc huy chương cứng lạnh, trơ trơ cái màu vàng ối - nay đã mờ phai và đây đó những chỗ xỉn màu đúng độ thời gian - lại tấu khúc nhớ nhung miên man ở trong đầu. Cái điệu nhạc dặt dìu không thể ngừng tiếng, khó lòng chối bỏ. Tôi ghét và thích mình những lúc thế này hết sức.

Ghét vì thấy mình ủy mị, như bao lần. Thích, vì lại được buông mình trong chiếc Trầm Tưởng Ký riêng tư mà sống động từng bối cảnh, từng đoạn quá khứ vẹn nguyên nơi đó, và mình đứng yên ở đấy, chạm tay vào từng xưa cũ phai phôi mà thấy ấm lòng vô kể.

Miết tay lên mấy tấm huy chương với cái màu vàng nay đã hoen mờ phai sắc, tôi mỉm cười giấu tiếng thở dài vào trong. Ở sâu đáy tâm tư mình, cái thằng tôi quyến luyến không rời từng cánh gió đồi cũ, từng vạt tóc lòa xòa giấc mơ thanh tân ngồi im tiếng, tôi biết nó lại để những bài ca ngày đó hát váng lên trong đầu. Tôi thì thôi mơ mộng, xếp gọn ba tấm huy chương vào góc tủ.

Tia nắng yếu ớt cuối ngày xiên qua khung cửa kính, lạ lùng thay cũng đủ làm cho chúng nó (mấy tấm huy chương) vẫn ánh lên sắc vàng mê mị, lóng lánh vẻ mơ hồ - như đang nỗ lực bằng những gắng gượng sau cùng để cười cùng tôi một nỗi vui đã gặp lại nhau. Chỉ là mấy phen bề bộn, hay buộc mình tạm quên; chứ hãy cứ yên tâm là tôi luôn thuộc làu những câu chuyện mà mỗi tấm huy chương đã và mãi gìn giữ thật kỹ, thật khéo phía sau màu vàng phai mấy độ năm tháng xa mờ...

...

Monday, February 1, 2010

Nơi giấc mơ được tìm thấy


Những giấc mơ là đôi cánh mỏng nhưng đủ sức nâng con người lên những chốn cao vời, và vĩnh hằng. Nơi đó sống những trái tim giao hòa với hết thảy từng ngọn cỏ uốn mình trong gió sớm, từng vạt nắng như rót mật trên tay cuối chiều. Ta vứt hết những gượng gạo nói cười, những cơn mưu toan quá nhiều đến đôi khi dị hợm, để sống tràn như con suối mát lạnh hoan ca đêm ngày. Được thỏa sức yêu thương hồn hậu như buổi ánh lửa còn lạ lẫm, thỏa sức buông mình không vướng bận trên những cánh gió trời miên man. Được bay rất thật, được sống giấc mơ đời mình rất thật.

Trên hết là được tái sinh một nhân diện mới, bỏ lại sau lưng quá vãng nhiều tăm tối để hết mình chỉ cho bây giờ và mai sau. Cái cơ hội được sống một quãng đời mới gần như tròn vẹn những nỗi buồn - vui chưa từng, được trở lại với mông muội mà tinh khôi, hoang sơ mà diệu kỳ, được yêu như là mãi mãi... thì thật khó ai có thể chối từ. Dù là bạn, là tôi hay bất kỳ ai.

Nên việc vĩnh biệt cuộc đời của một Jake Sully để được là một Jakesully hoàn toàn không có gì đáng hoài nghi. Khi mà đó lại là một Pandora của những giấc mơ được tìm thấy.

Khát vọng chuyển cõi một khi trở thành sự thực hiển hiện như tấm vé nắm chắc trong tay, thì liệu bạn có đành lòng vứt bỏ?

...

* Viết khi đang nghe I see you [Leona Lewis] và để những hình ảnh bộ phim Avatar lại sống động trong tâm tư.