Sunday, August 24, 2008

Có kịp sang mùa?



Những đêm u uẩn cuối cùng cũng hết mộng mị đắng lòng...

Những con đường quen lối cuối cùng cũng níu được ngọn gió xưa, bớt chút chông chênh...

Những yêu thương sót lại nơi trái tim tạp cảm cuối cùng cũng nhen được ngọn lửa đủ sưởi lòng cô độc...

Những mông lung vơ vẩn cuối cùng cũng tạm ngủ yên trong ngăn kín lãng quên...

Những nghịch lý cuối cùng cũng dàn xếp với nhau ổn thỏa...

Những lo toan chéo chồng cuối cùng cũng có cơ hội phô diễn, thử thách sự mê muội...

Những con sóng không tên cuối cùng cũng tìm được bờ bến yên giấc ngàn thu...

...


Và ngoài kia, những giọt mưa mong manh cuối cùng cũng đã tỏa sáng chút hơi ấm nhè nhẹ...

Và ngoài kia, những cơn nắng mơ hồ cuối cùng cũng thơm hương mùa mới...

Và ngoài kia, những ngày tháng Tám cuối cùng cũng đã vơi bớt bạc lòng...

...

Cuối cùng thì, một mùa mới cũng lại sang...

Ta có kịp sang mùa?





Saturday, August 16, 2008

Vu Lan


Bù đầu bù cổ đến nỗi... không xác định kịp hôm nay là Rằm Tháng 7.

May là có đứa bạn nhắc. Ngộ đời là vừa kịp ... giữ mình ăn chay!

Nhìu kẻ bảo là rởm đời, rảnh rang thế bày đặt chay tịnh.

Không phải thế, lâu lâu phải tẩy rửa chính mình ấy mà!

Lại một mùa Vu Lan. Nghĩ gì trong giờ khắc này nhỉ? - Hạnh phúc và lo toan.

- Hạnh phúc, vì mình vẫn cài trong tim một bông hồng đỏ.

- Lo toan, vì đến bao giờ mới làm tròn nghĩa "mùa báo hiếu"?

Vậy thôi!

Ừ vậy thôi, đang tất tả để mai ta lại về...

....

Cũng bon chen với đời được một entry mừng Lễ!!!

Monday, August 11, 2008

Im lặng. Đối thoại chính mình


Im lặng gió, im lặng cây
Chiều rơi bóng nắng cay cay mắt người
Im lặng nói, im lặng cười
Bao nhiêu tiếc nhớ không lời... vỡ tan...

Im lặng nghe nỗi phai tàn
Hình như... mây trắng về ngang lưng trời...
Bàn tay tìm níu xa xôi
Hóa ra ảo mộng tan rồi còn đâu!

Im lặng xót, im lặng đau
Chiều nay bạc thếch sắc màu nhớ - thương
Lặng im bước về cuối đường
Còn nghe tiếng gọi: Mình thương lấy mình!

Im lặng bóng, im lặng hình
Đêm dường ru khẽ lời tình chiêm bao

Mải mê cơn mộng xanh xao
Lặng im chẳng biết... Thuở nào tái sinh?

Im lặng. Đối thoại chính mình
Nghe như cơn gió vô tình nhẹ bay...

Thursday, August 7, 2008

Sing a song for myself



...
" Send someone to love me
I need to rest in arms
Keep me safe from harm
In pouring rain
Give me endless summer
Lord, I fear the cold
Feel I'm getting old
Before my time
As my soul heals the shame
I will grow through this pain
Lord, I'm doing all I can
To be a better man..."


...


>> Better man | Robbie Williams <<

Wednesday, August 6, 2008

Muộn?


Đã muộn để tìm một ngọn gió thả mình...


Đã muộn để tránh né những vết thương...


Đã muộn để tìm lại khoảnh khắc đánh mất...


Đã muộn để lựa chọn sáng suốt có cơ hội thành hình...


Đã muộn để cứu chuộc tội lỗi...


Đã muộn để hối hận vì dại khờ...


... Nhưng chưa muộn...


... chưa muộn để lật sang trang mới lòng mình!


... chưa muộn để thay đổi bản thân.


Mong là vậy!


Saturday, August 2, 2008

Chào buổi sáng


Dậy sớm hơn thường nhật. Vơi bớt chút âu lo. Tự dưng muốn play ngay ca khúc này - tặng chính mình và tặng hết thảy mọi người!


Chào buổi sáng... Chào những niềm tin mới bắt đầu.
Học cách cám ơn niềm đau đã qua và thứ tha những điều tưởng chừng không thể chấp nhận được.
Mỉm cười cùng ban mai...
Lại mong được cảm thán:"Ta là ai mà yêu quá đời này!"

Friday, August 1, 2008

Tháng Bảy đã tàn tro...


Những ngày tháng Bảy sao lại dài đến thế!
Đã có lúc ngỡ như ngưng đọng mọi thứ, mình hóa thạch trong tháng Bảy triền miên.
Nhưng rồi cuối cùng, tháng Bảy cũng hết! Ngày cũng đã tắt nắng. Mùa cũng dần chuyển giao. Muộn phiền gửi lại cơn gió sau lưng, cuốn bay về miền mất hút. Hư không.
Tháng Bảy tàn tro. Đột nhiên lại buột miệng ra cái tên chua xót. Tàn tro.

Những niềm đau không thể tỏ cùng ai. Những suy tư cứ như từng cú rạch tay, rướm máu, và buốt nhói. Những ngày trống rỗng. Những đêm lãng đãng không phân thực – hư. Và cả những lầm lỗi chất chồng thân phận. Và cái sự trừng phạt của thời gian, cay nghiệt. Và cái sự trêu ngươi của thói đời, lợm giọng xót xa.
Gom tất cả lại, dồn vào góc khuất. Nổi lửa, bùng lên. Khói ngút mắt. Cay xè cả tâm tư. Hết rồi, tháng Bảy đau đáu những điều vô nghĩa, hết thật rồi!
Chỉ còn lại tàn tro. Một ngọn gió ngày mới sẽ xóa hết vết dấu.

Tháng Bảy đã tàn tro. Trái tim đã nguội lửa mê cuồng. Ta đón tháng Tám về với lo toan còn vất vưởng và mông lung những giấc mơ nần nợ chưa trả hết.
Nhưng không sao!
Lại phải thêm một bài học lớn: Học quên một cách chấp nhận nhất có thể.
Tối nay về sẽ thôi nghĩ ngợi. Chỉ nằm im nghe gió thủ thỉ: Tháng Tám về!