Những ngày tháng Bảy sao lại dài đến thế!
Đã có lúc ngỡ như ngưng đọng mọi thứ, mình hóa thạch trong tháng Bảy triền miên.
Nhưng rồi cuối cùng, tháng Bảy cũng hết! Ngày cũng đã tắt nắng. Mùa cũng dần chuyển giao. Muộn phiền gửi lại cơn gió sau lưng, cuốn bay về miền mất hút. Hư không.
Tháng Bảy tàn tro. Đột nhiên lại buột miệng ra cái tên chua xót. Tàn tro.
…
Những niềm đau không thể tỏ cùng ai. Những suy tư cứ như từng cú rạch tay, rướm máu, và buốt nhói. Những ngày trống rỗng. Những đêm lãng đãng không phân thực – hư. Và cả những lầm lỗi chất chồng thân phận. Và cái sự trừng phạt của thời gian, cay nghiệt. Và cái sự trêu ngươi của thói đời, lợm giọng xót xa.
Gom tất cả lại, dồn vào góc khuất. Nổi lửa, bùng lên. Khói ngút mắt. Cay xè cả tâm tư. Hết rồi, tháng Bảy đau đáu những điều vô nghĩa, hết thật rồi!
Chỉ còn lại tàn tro. Một ngọn gió ngày mới sẽ xóa hết vết dấu.
…
Tháng Bảy đã tàn tro. Trái tim đã nguội lửa mê cuồng. Ta đón tháng Tám về với lo toan còn vất vưởng và mông lung những giấc mơ nần nợ chưa trả hết.
Nhưng không sao!
Lại phải thêm một bài học lớn: Học quên một cách chấp nhận nhất có thể.
Tối nay về sẽ thôi nghĩ ngợi. Chỉ nằm im nghe gió thủ thỉ: Tháng Tám về!
No comments:
Post a Comment