Monday, March 5, 2018

Gặp lại bạn cũ


Chiều gặp bạn, "mười (mấy) năm tình cũ", nói nhau nghe bao chuyện đổi thay mà thấy thời gian sao quá đáng sợ! Từ lần gặp cuối, mỗi chúng ta đã đi qua không thể kể hết những biến thiên mỗi cuộc đời. Mừng lòng, là chúng ta còn sống sót, dẫu theo mỗi cách riêng, còn được dịp ngồi xuống đối diện nhau trong buổi chiều trời đẹp như thế này. 

(Cũng thật tình cờ, mới xem xong "Tháng năm rực rỡ" thì nay được gặp bạn, được ngồi nhắc lại một phần đời từng trải cùng nhau. Phần đời ấy, thành tâm hoài niệm mới nhận ra, nó cũng rực rỡ đến vô cùng.) 

Tôi nhìn bạn già đi (ừ, lẽ dĩ nhiên!), những lo toan hằn rõ trong ánh mắt. Sự tự tin dương quang thuở trước nhường chỗ cho sự tự ti bất đắc chí pha chút khiêm cung chấp nhận số phần mình. Nhưng bên trong, vẫn ẩn chứa cái ngạo nghễ, ngang tàng, của thằng đàn ông đã gánh gồng vượt qua biết bao là thứ, đã chống chọi với vô số trận ngược đãi của ông Trời. Cái ngạo nghễ, ngang tàng của kẻ đã sống sót, và vẫn đang tiếp tục nỗ lực sống sót, lặng lẽ ngồi đây mỉm cười với đứa con gái - giờ chính là động lực là nguyện vọng của hết thảy phần đời mai sau. 

Tôi nể phục bạn, thực sự, như tôi đã không ngại nói: "Mày đã quá giỏi! So với mười một năm của mày, tao chẳng là gì cả!". Ugly truth. So với mười một năm đã qua của bạn, tôi chỉ là kẻ tệ hại may mắn. So với nần nợ bạn còn phải nặng mang dài năm phía trước, xét ra, tôi quá sức nhẹ nhàng. 

Đối thoại cùng bạn, tôi lại nhớ: "Tri túc thường lạc, năng nhẫn tự an". Tôi bỗng thấy những nghịch cảnh tự tạo của bản thân thật vô nghĩa và nực cười. Nghịch cảnh tự tạo, thì đâu xứng được gọi là nghịch cảnh, phải không bạn tôi?! 

Mong ở lần gặp tới, không biết bao xa và bao lâu, chúng ta có thể chia sẻ với nhau nhiều hơn những hỷ sự, những tin vui. Giống như lời chúc phúc hôm nay lúc tạm biệt. Giống như sự ngưỡng vọng (xen lẫn thoáng ganh tỵ không thể kiểm soát) khi ta kể nhau nghe về những cuộc đời an yên viên mãn của một số bạn bè mình. Cùng nhau cố gắng, và hy vọng. 

(Saigon, 
Chủ Nhật đầu tháng Ba, 
Hai Không Mười Tám.) 

--- 

* hình nhặt trên mạng, chỉ mang tính chất... làm màu.


Sunday, March 4, 2018

Tôi không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ"


(c) poster phim "Tháng năm rực rỡ" (2018).

Tôi không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ".

Tôi cũng không hẳn tìm thấy chính mình trong phim.

Nhưng, không có nghĩa tôi không đồng cảm, không bị lay động.

Lay động, theo kiểu như một kẻ trưởng thành thất bại, vẫn đang dò dẫm trên bước đường lẻ loi mờ xám, rồi một hôm bỗng nhặt được cuốn nhật ký của "những cô gái có tuổi trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này". Và nhờ nó, mà được diễm phúc đặt chân trở lại vùng đất rực rỡ thanh xuân.

Nơi có bầu trời trong xanh như mắt người mơ mộng, có nắng chiều miên man nhuộm vàng tuổi dại, có cả đôi ba cơn mưa sầu lo vô cớ, hay thảng hoặc những nỗi đau đầu đời.

Nơi có những cô bạn hoa niên chẳng khác mấy nhóm Ngựa Hoang, với nàng thì gai góc mà trượng nghĩa, nàng thì điệu đà mà nhân ái, nàng thì đanh đá mà hồn nhiên, nàng thì kiêu kỳ mà sâu sắc...

Nơi có những niềm vui thuần hậu, những u buồn vô tư, những hoài bão viển vông mà tha thiết, những hứa hẹn ngây ngô mà chân thành...

Nơi có những bàn tay chưa kịp nắm. Nơi có những câu thơ chưa trọn lời. Nơi có những nuối tiếc in hằn mãi mãi.

Nhưng cũng là nơi vĩnh trú của những điều đẹp đẽ và quý giá nhất. Nơi mà khi quay về, nhìn lại, người ta chỉ biết mỉm cười an nhiên, mặc kệ hiện thực có bẽ bàng, chua cay, và xót xa đến mấy.

Vì thế, tôi đã không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ", ngay cả ở những phân cảnh buồn thương nhất. Tôi chọn cách đặt tay lên ngực, nghe nhịp tim mình, và để mặc tâm trí đưa tôi đi thật xa... Ngược về quá khứ, hoặc tiến đến tương lai giả định - ngày nào đó có thể tôi của tuổi 40s, 50s tình cờ trùng phùng bạn bè cũ, ai cũng đã đi qua những bão giông riêng mỗi người, ngồi lại kể nhau nghe chuyện trường chuyện lớp chuyện buồn chuyện vui chuyện tuổi xưa chúng mình...

Cảm giác của tôi sau khi bước ra khỏi rạp, có vẻ tương tự như hồi "Cô gái đến từ hôm qua", thấy nhẹ lòng, và dễ chịu. Một bộ phim cho mình "được" như thế, thì cần chi phải đánh giá hay hay dở? Và cần chi phải hỏi: Có đáng xem không?

...

P/S 1: Review của kẻ chưa xem bản gốc "Sunny" và không mang trông đợi hay so sánh nào vào rạp. 

P/S 2: Dàn cast quá chuẩn, ai cũng tròn vai; nhưng gây bất ngờ cho mình là Hoàng Yến Chibi - vì quá tự nhiên, đáng yêu & Jun Vũ - vì quá thần thái, quá quá quá đẹp!!! 

P/S 3: Bài "Đánh rơi nụ hôn" (Đức Trí sáng tác) Hoàng Yến Chibi cất giọng ở phân đoạn thất tình thực sự là rất rất rất... "lụi tim". Đến mức, lấn át cả main soundtrack "Rực rỡ tháng năm" phát lúc credit của Mỹ Tâm - dù bài cũng hay không kém. Chờ bản full của cả hai.