(c) photo by Celine Tran.
Saigon, nửa cuối Mười Hai, trời trở lạnh. Cận Giáng Sinh, có vẻ thời tiết chiều lòng, để người có cớ gần lại thêm với người.
Nhạc Noel đã xập xình khắp chốn. Một số nơi, thậm chí, đã mở những bài ca xuân. Vài cuộc tình vừa chớm. Vài đôi lứa tân hôn. Mười Hai như mọi Mười Hai khác, diễn thật tròn vai mùa tìm ấm, mùa tìm thương.
...
Riêng tôi, Mười Hai này vẫn là Mười Hai cô lẻ. Sáng ra phố, vẫn phải tự choàng khăn, tự vòng tay ôm lấy mình ủ ấm. Đêm về nhà, đón mình là gió thốc trên đường, gió xộc cả vào phòng, vào tận cơn mơ lạnh buốt chiếu chăn. Có khi vẫn thấy tràn vui, một mình và mùa đông thành phố, nỗi buồn tuyệt đẹp. Có lúc lại chút bẽ bàng, cần ôm ai đó và ngủ vùi, khó đến vậy sao?
Có cả những khoảng trống, trắng xóa.
...
Giữa những khoảng trống ấy, có hôm tình cờ, tôi bỗng nhớ em. Nhớ Mười Hai xưa cũ. Nhớ lần đầu tôi gặp em, tiếng em cười, giọng em nói, cách em hôn. Nhớ sự ngạc nhiên của tôi với chính mình, bởi nhận ra, mình vẫn có thể yêu, thật say mê, một lần nữa. Nhớ những đêm em mỏi mệt đến nhà sau quãng đường xa. Nhớ những sớm mai tôi theo em về tận con hẻm nhỏ. Nhớ cả lần cuối ta còn nhau.
Chuyện mới năm ngoái, mà hồi tưởng lại, cứ ngỡ tự muôn kiếp nào.
Nói cho sến nặng như thế, để khẳng định một thực tế: Khoảng cách hai chúng ta vốn đã thay đổi từ 'Có lẽ một ngày' trở thành 'Sẽ không bao giờ'. Nghĩa là, vô vọng. Nên, hoài vọng về em là điều mà tôi nghĩ bản thân phải luôn chối bỏ, phải bị lãng quên.
Giống cái cách tôi xóa sạch tất cả những liên hệ đến em: số điện thoại, zalo, instagram, hình ảnh lưu trong máy... chặt đứt hết thảy những cây cầu nối về quá khứ của hai đứa. Nhưng rồi, trí nhớ phản chủ, đã nhắc tôi rằng: Có đôi ba con người, đôi ba đoạn đời - dẫu cực kỳ ngắn ngủi - vẫn hằn sâu vào ký ức, vào sinh mệnh. Và quên lãng chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Những cây cầu gãy đổ, nhưng còn có những con thuyền Tiếc Nuối, chở người ta sang bên bờ Nhớ Nhung.
...
Nửa cuối Mười Hai, năm cùng tháng tận. Có những thứ chỉ mới bắt đầu, đã dự báo kết thúc. Có những thứ vốn đã kết thúc, sao đớn đau vẫn như chưa bắt đầu?
...